Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 464: Tham đồ sắc đẹp cóc (length: 7623)

"Thêm mè rang, đậu phộng, nhân hạt đào, mỡ heo, đường phèn, trộn đều thành hỗn hợp sền sệt, lần trước ăn món nhân đường đỏ rồi, lần này đổi vị chút."
Trong bếp, Bách Phúc Nhi lại tiếp tục làm nhân ngọt, "Cắt nhỏ mấy miếng bánh quýt này ra, lát nữa trộn vào chung."
Nhân thịt ngọt dễ ngán, thêm vỏ quýt vào sẽ giúp giảm bớt độ béo, lại tăng thêm hương vị, mà bánh quýt còn có hiệu quả tốt hơn cả vỏ quýt, Bách Phúc Nhi rất mong chờ món nhân này.
Nhân ngọt tuy ngon, nhưng lại tốn công, nàng phải làm từ buổi chiều, đến lúc mặt trời lặn mới làm xong. Buổi tối mọi người đều thấy món nhân ngọt hôm nay đặc biệt ngon, đến cả Trương Tiên Ngọc vốn không thích ăn thịt mỡ cũng ăn đến hai miếng.
Lúc mọi người đang dọn dẹp bát đũa, vừa ngồi nói chuyện thì có tiếng gõ cửa lớn, hóa ra là đôi vợ chồng sáng nay đã gặp đến, nói là muốn tìm Lý bà.
"Mẹ ta không có ở nhà, có chuyện gì thì ngươi cứ nói với ta."
Bách Thường An nhìn có vẻ đáng tin cậy hơn Bách Phúc Nhi, đôi vợ chồng kia ngại ngùng cười rồi bước vào nhà, sau khi ngồi xuống bắt đầu kể chuyện phiền não của họ.
Nhà này họ Hồ, làm nghề buôn bán vải vóc, đến từ phía tây bắc, từ cuối năm ngoái đã đến đây, vì con trai họ gặp tai nạn ngoài ý muốn, giờ vẫn chưa thấy trở về.
"Ta có một đứa con trai, dáng vẻ cũng rất đẹp đẽ."
Vừa nghe câu này Bách Phúc Nhi đã liếc nhìn hai người, "Hồ lão bản nói có phải là vị công tử dùng quạt che mặt hôm nay không?"
Hồ lão bản ngượng ngùng gật đầu, "Cô nương hôm nay có gặp rồi đúng không?"
"Không giấu gì đại gia, ta nói thật, con trai ta trước đây dáng dấp rất chỉnh tề, cũng nhờ cái vỏ ngoài ưa nhìn, mấy năm nay nhà ta sắp bị bà mối đạp sập cửa, nhưng không biết vì sao, từ tháng Chạp năm ngoái, mặt nó cứ ngày một thay đổi, càng lúc càng xấu."
"Hai người nói xem có ai lại có thể mọc khác cả mặt như thế, bộ không phải trẻ con chắc?"
"Không chỉ có thay đổi mặt, tính tình nó cũng thay đổi, trước kia con trai ta không thích mấy cô nương dây dưa, không thích nói chuyện với các cô, nhưng cũng không đến mức...đến mức..."
Hồ lão bản nhất thời không tìm được từ hình dung thích hợp, Bách Phúc Nhi dò hỏi một câu, "Có phải là kiểu tự cho mình đẹp trai, tự luyến, cảm thấy cô gái nào cũng để ý mình không?"
Hồ lão bản gật đầu lia lịa, "Chính là như thế, cứ cô nào liếc nhìn nó một cái là nó lại nghĩ người ta để ý nó."
"Lúc đầu chúng ta còn cho là gặp phải thứ không sạch sẽ, đạo trưởng cũng mời, pháp sư cũng gọi, ngay cả máu chó đen ta cũng tìm về dùng cho nó rồi, không ăn thua gì."
"Mấy ngày gần đây không hiểu thế nào, lại cứ đòi mua quan tài, đi bao nhiêu tiệm bán quan tài, cứ nhất quyết đòi mua quan tài sơn đỏ, hai người nói xem, có ai lại dùng quan tài sơn đỏ chứ?"
Hai người mỗi người một câu, kể khiến cả đám người trong sân đều vểnh tai lên nghe, ai cũng thấy chuyện lạ chưa từng gặp bao giờ.
Bách Thường An cũng thấy khó, "Chuyện các ngươi kể ta cũng chưa từng nghe thấy."
"Mẹ ta lại không có ở nhà, trong nhà không ai xem bói được, hay là hai người đi mời người khác cao tay hơn, hoặc đi mời đạo trưởng Càn Nguyên Quan đến xem xem?"
Hai vợ chồng lão thất vọng, nói đã xem qua đạo trưởng rồi, không cần.
Bách Phúc Nhi khuyên nhủ, "Thử xem sao, sáng mai ta bảo người đi mời tới, nếu linh nghiệm thì hai người góp chút tiền dầu mè, không linh nghiệm thì không lấy một xu."
Hai vợ chồng đó đồng ý, đồng thời hứa sẽ tìm cách giữ con trai ở lại đây một ngày.
Chờ người vừa đi cả nhà liền xôn xao bàn tán, ai nấy đều hiếu kỳ, Bách Phúc Nhi buột miệng, "Nếu là yêu quái, ta thấy giống cóc tinh."
Quả thật rất giống mà, cả cái dung nhan ấy, cộng thêm mấy cái mụn cóc trên mặt, đúng là một tên ngốc nghếch.
Ngày thứ hai, Chưa Mang đến nhanh như chớp, nói là tới trảm yêu trừ ma, nhưng vòng vo tam quốc cũng chỉ hỏi xem nhà thiện tín có giàu có không.
Bách Phúc Nhi dẫn hắn tới khách điếm trong thôn, tiếc là vị Hồ công tử tự luyến kia đi xem quan tài rồi, Chưa Mang liền cùng hai vợ chồng Hồ lão bản nói chuyện vài câu, đột nhiên hỏi một câu, "Dạo gần đây nhà hai người có phải tài vận rất tốt không?"
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, "Nào chỉ là tốt, mấy tháng nay tài vận thực sự quá tốt, làm gì cũng có thể kiếm ra tiền, đi trên đường cũng có thể nhặt được tiền, ban đầu còn mừng lắm, giờ thì trong lòng thấy hoảng sợ."
Chưa Mang nghe xong đã hiểu rõ, nói muốn ở lại đây chờ Hồ công tử trở về.
Chờ một hồi lâu bên ngoài khách điếm đã vang lên tiếng bước chân, "Thật là cố chấp, bản công tử có tiền trả mà, sao bọn họ lại không chịu làm?"
"Khó khăn lắm mới thấy được cái quan tài vừa mắt, chỉ cần sơn đỏ lên là được mà, có phải ta dùng đâu mà bọn họ làm gì ghê thế?"
Tiếng phàn nàn vừa bước vào cửa, Hồ công tử vừa liếc mắt đã thấy Bách Phúc Nhi, lập tức xòe quạt che mặt, "Thôi xong rồi, con nhỏ thôn quê này quả thật đã mê mẩn bản công tử rồi, mới một tối đã chạy đến đây."
Bách Phúc Nhi liếc mắt khinh bỉ, tên này đúng là ngốc nghếch, hừ!
Hai vợ chồng Hồ lão bản áy náy nhìn Bách Phúc Nhi, Bách Phúc Nhi thì vẫn nhìn Hồ công tử, "Ngươi dám bỏ cái quạt xuống không?"
"Ngươi, con nhỏ nhà quê kia, quả thật là đang mơ ước vẻ đẹp của bản công tử."
Hồ công tử bỏ quạt xuống, "Này cô thôn nữ, ngươi đừng có mà mơ mộng, cái bộ dạng xấu xí bát quái của ngươi, không xứng để bản công tử để ý."
Chưa Mang nhìn kỹ hắn, đột nhiên đánh ra một lá bùa, tiếp đó Bách Phúc Nhi lần đầu được chứng kiến võ công thật, Chưa Mang và Hồ công tử đánh nhau không phân thắng bại, hai vợ chồng Hồ lão bản run rẩy mãi mới thốt lên được một câu, "Con trai ta đâu biết võ công gì đâu."
Hồ công tử thấy đánh không lại Chưa Mang, xoay người bỏ chạy, Chưa Mang đuổi theo không tha, chớp mắt một cái hai người đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, vừa đánh vừa chạy, không biết đã đánh đến nơi nào rồi.
"Chờ một chút đã."
Hai vợ chồng Hồ lão bản muốn chạy ra ngoài đuổi theo, nhưng không tìm được hướng nào, chỉ có thể lo lắng, Bách Phúc Nhi lấy ra một miếng bí đao đường ra cắn một miếng, "Đạo trưởng Càn Nguyên Quan đạo pháp cao thâm, nhất định sẽ đưa lệnh công tử về thôi."
Hai vợ chồng lo lắng đi qua đi lại ở ngoài cửa, chừng hai nén nhang sau Chưa Mang đã gánh Hồ công tử bất tỉnh trở về, "Sắp tới chắc sẽ phải bệnh một trận, uống mấy thang thuốc là khỏi thôi."
"Thế nào rồi?" Bách Phúc Nhi kích động hỏi, "Có phải là cóc tinh không?"
Chưa Mang thả người xuống, "Tiểu sư thúc mắt sáng như đuốc, con cóc đó cũng vừa mới tu luyện thành tinh, thấy Hồ công tử tướng mạo tuấn mỹ nên mới sinh ý định chiếm đoạt thân thể của Hồ công tử, đáng tiếc bản lĩnh nó chưa đủ, chẳng mấy chốc đã làm cho Hồ công tử ngày càng xấu xí, mang hình dạng cóc, việc nó tìm quan tài đỏ cũng là cho chính nó, cũng không biết tin bàng môn tả đạo ở đâu ra nữa."
Bách Phúc Nhi tặc lưỡi, đúng là tên ngốc nghếch mà, thần tiên, yêu tinh, càng ngày càng huyền huyễn.
"Ngươi làm gì nó rồi?"
Chưa Mang nói, "Tiểu sư thúc yên tâm đi, ta không đánh chết nó đâu, chỉ hung hăng giáo huấn một trận rồi thả thôi, chủ yếu là nó chỉ tham sắc đẹp thôi chứ cũng đâu làm chuyện gì thương thiên hại lý, lại còn mang tới nhiều tiền của cho nhà này nữa, cóc chiêu tài mà."
Nếu không phải quy định của đạo quán, hắn còn muốn bắt con cóc kia về nuôi trong đạo quán để chiêu tài cơ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận