Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 342: Vệ Vân Kỳ cảm thấy chính mình bị áp chế (length: 7527)

"Ta đi, ta muốn đi, cho ta đăng ký, ai da ~~~"
Nghe nói có cuộc thi, nghe nói có thể cùng chiến mã hạng nhất của phủ đại tướng quân cùng thi đấu, con la mặt mày ủ rũ xoay người muốn đứng dậy ngay, quá kích động dẫm phải vỏ măng dùng để đốt lửa, chân sau trượt, hai chân sau trực tiếp dạng thẳng cẳng, suýt chút nữa không đứng dậy được.
"Ta nói, ngươi dẻo dai thật cao a, còn có thể dạng thẳng chân."
Vất vả lắm mới đứng dậy được, con la thúc giục, "Lúc này đừng có chê cười ta nữa, nhanh đăng ký cho ta đi, ta muốn đi vượt qua con chiến mã hạng nhất kia."
Bách Phúc Nhi cười gượng hai tiếng, "Có phải ngươi khổ sở đến đầu óc có vấn đề không, người ta là chiến mã hạng nhất nghe tên liền hiểu là chạy nhanh, ngươi một con la hóng hớt cái gì?"
"Hơn nữa, dù ngươi chạy thắng người ta, thì có thể thay đổi được gì?"
"Người ta thắng ngươi bằng vẻ ngoài, vì người ta có cái mã ngoài đẹp."
Cũng làm chiến mã hạng nhất hẳn là oai phong bảnh bao lắm nhỉ?
Con la không ngừng giậm chân, rất kích động, "Thì sao chứ, ta chính là muốn thắng nó, khiến nó thành bại tướng dưới vó ta."
Bách Phúc Nhi che trán, "Nếu như chạy không thắng thì sao, thua thì mất mặt lắm đấy?"
Con la khựng lại một chút, lập tức nói, "Vậy thì sớm về tây nam, không ai biết ta."
"Nhanh, đăng ký cho ta."
Bách Phúc Nhi cảm thấy với trạng thái của con la hiện giờ, không ra ngoài xả hơi có khi bị rối loạn tinh thần, sắp phát điên mất.
"Đợi có thông báo đăng ký ta sẽ đăng ký cho ngươi, cần ta sắp xếp cho ngươi luyện trước một chút không?"
"Muốn."
Con la rất phấn khích, "Ta cho ngươi biết, ta nhất định chạy còn nhanh hơn trước đây, ta không biết tiềm lực của mình ở đâu, ta muốn thử chạy một chuyến."
Bách Phúc Nhi im lặng thở dài, khuyên bảo lần cuối, "Mấy năm trước ngươi chạy nhanh hơn ngựa, suýt bị ép mua, lần này nếu nổi danh, lại có người ép mua ngươi thì sao?"
"Đây là kinh thành, ta chỉ là dân đen, không ai dám trêu vào."
Con la liếc nhìn nàng, "Vậy ngươi cứ hét giá cao bán ta đi, yên tâm, ta nhớ đường về, ta tự chạy về được."
Bách Phúc Nhi hít sâu một hơi, sao nàng không nghĩ đến có thể dùng con la đi kiếm tiền nhỉ, tiền kiếm lời còn được con la tự chạy về, quá lời.
Thấy trời còn sớm, chắp tay sau lưng thong thả đi tìm Vệ Vân Kỳ.
"Có phải ngươi điên rồi không, đó là cuộc đua Marseilles, không phải cuộc đua la."
Nghe kế hoạch của Bách Phúc Nhi, Vệ Vân Kỳ cảm thấy nàng điên rồi, "Con la của ngươi chạy đúng là nhanh, nhưng không cần thiết phải hóng hớt chuyện này."
Bách Phúc Nhi phối hợp ngồi xuống, nhấc bình trà rót cho mình một chén, nếu không phải ngựa Băng Hoa đang mang thai, con la bị kích động sắp điên, nàng có hóng hớt chuyện này không?
"Ngươi đừng quản, giúp ta tìm một trường đua ngựa đi, ta dẫn con la đi chạy vài vòng, luyện tập trước."
Vệ Vân Kỳ nhíu mày, "Ngươi nghiêm túc đấy à?"
Bách Phúc Nhi không vui mở miệng, "Sao, sợ con la ta vượt mặt con rể ngươi hả?"
Cái gì quỷ?
"Ta vẫn còn là trai tân, ngươi đừng có bôi nhọ thanh danh của ta."
Bách Phúc Nhi uống nửa chén trà, cười tủm tỉm nói, "Trong mắt ta, Băng Hoa là khuê nữ ngươi, còn con chiến mã kia là con rể ngươi đấy."
Vệ Vân Kỳ trợn trắng mắt, "Cái gì lung tung cả lên, nhưng ngươi thật là dám nghĩ, vượt qua ngựa thường thì đã là may mắn, còn dám mơ vượt qua chiến mã."
"Không biết tự lượng sức mình."
"Bốp!"
Bách Phúc Nhi đập bàn một cái, "Cái gì mà mơ mộng? Sao, chiến mã không thể bị vượt qua à? Tồn tại như thần chắc? Con la thì trời sinh thấp kém hơn ngựa? Người ta sức lớn còn dễ nuôi sống, không giống như mấy con kia hễ ăn sai một tí là đau bụng tiêu chảy Mã Cường à?"
"Ngươi cứ mang ta với con la đi là được, đàn ông con trai gì mà cứ lằng nhà lằng nhằng, lắm mồm."
Vệ Vân Kỳ...
Hắn nói cái gì?
Có phải hắn bị áp bức quá mức không?
Đánh thì không dám đánh, mắng cũng không mắng lại, chỉ có thể ấm ức mang Bách Phúc Nhi với con la cùng đi.
Ngoài cổng, Vệ Vân Kỳ thuần thục nhảy lên ngựa, Bách Phúc Nhi với con la cùng nhau trợn mắt, đối mặt với sự khiêu khích của Vệ Vân Kỳ, con la tỏ vẻ không chịu nổi, "Hay là ngươi cứ bò lên lưng ta đi, ta thua người nhưng không thua trận."
Nhìn một thân lông của nó, Bách Phúc Nhi lặng lẽ thở dài, nàng mà bò lên được chắc?
"Đi thôi."
Cũng không định đi xe, cứ thế đi đến thôi.
Vệ Vân Kỳ...
Con nhỏ này ác quá đi, hắn cưỡi ngựa, nàng đi bộ, còn đi nghênh ngang như vậy, có phải muốn cho cả thành biết hắn là kẻ lạnh lùng vô tình không?
"Ngươi đứng lại đó cho ta."
Không vui tung người xuống ngựa, dắt ngựa đi đến trước mặt Bách Phúc Nhi, "Lên đi."
Đến lượt Bách Phúc Nhi làm khó, nàng không biết a.
Thấy nàng bất động, Vệ Vân Kỳ trợn mắt, "Ngươi đúng là ngốc, đứng qua một bên, bám vào đây, giẫm lên bàn đạp, dùng lực bắp chân mà vượt lên đi."
Bách Phúc Nhi làm theo, nhưng không vượt lên được yên ngựa mà còn suýt làm cả người ngã xuống, Vệ Vân Kỳ quay đầu nhắm mắt, cảm thấy không đành lòng nhìn.
"Ngươi có ý gì đó, biểu cảm gì đó?"
Bách Phúc Nhi cất cao giọng, "Thì ta không biết chứ sao, ngươi có thể nói tử tế không, ngươi sinh ra đã biết à, lần đầu tiên ngươi lên ngựa chắc hẳn là đã lên rất điêu luyện hả?"
Vệ Vân Kỳ chống nạnh, "Xin lỗi cô nương chứ lần đầu lên ngựa của tiểu gia quả thực rất điêu luyện."
"Ngươi trừng ta làm gì, tiểu gia lớn lên đẹp trai không phải để cho ngươi thèm muốn đâu, mau lên ngựa cho ta."
Bách Phúc Nhi quay đầu liền so đo với ngựa, càng bực càng không lên được, đến cả ngựa cũng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bất an giậm chân.
Vệ Vân Kỳ tiến lên một tay nâng eo nàng, một tay nâng chân nàng, dùng lực cánh tay, người liền được hắn nâng lên như vậy...
"Ngươi thả lỏng chân, ngươi kẹp vào bụng ngựa, nó không thoải mái."
"Toàn thân thả lỏng, nắm chắc."
Nhìn Vệ Vân Kỳ dắt ngựa, trên lưng ngựa là Bách Phúc Nhi đang ngồi, hai người cứ thế đi chậm chậm, Tần Chước Chước và Vệ nhị phu nhân đang ở trong khe cửa lén nhìn có một vẻ mặt tươi cười, Tần Chước Chước đi ra ngoài, "Mẹ, người nói sao họ không định đi xe?"
Vệ nhị phu nhân hớn hở mở miệng, "Không đi xe tốt, đi xe phiền phức lắm, haizz, nếu mà cả hai đều cưỡi trên lưng ngựa thì hay quá."
Tần Chước Chước liên tục gật đầu, "Con thấy tiểu thúc bị Phúc Nhi nắm chặt."
Haizz, tiểu thúc dễ nổi nóng như vậy, về sau nếu thực sự cưới Phúc Nhi, có khi nào bị tức chết không?
Mang nha đầu đi qua, Trương Tiên Ngọc nghe vậy trong lòng hơi hồi hộp, đây là đang nhắm vào Phúc Nhi?
Tần Chước Chước quay đầu thấy nàng, tươi cười nghênh đón, "Bách phu nhân, đây là muốn ra ngoài dạo chơi?"
Trương Tiên Ngọc nở một nụ cười, "Ra ngoài đi dạo thôi."
Vệ nhị phu nhân cười nói: "Vừa hay hôm nay ta cũng không có việc gì, hay là đi dạo cùng nhau đi."
Vừa nói liền sai người đi chuẩn bị xe, Trương Tiên Ngọc không tiện từ chối chỉ đành gật đầu, trong lòng thở dài, Vệ gia đúng là không tệ nhưng vị Vệ tam công tử kia...
Thật khó nói mà.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận