Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 546: Bị buộc đánh công Vô Biên đạo trưởng (length: 7916)

"Ta hôm nay, lại ăn no rồi, sao lại có thể ăn nhiều vậy?"
Tần Chước Chước gọi người mang thức ăn lên, nếu là chiêu đãi khách khứa đương nhiên không thể để người ta không có gì gắp, "Lại cho bàn một vò rượu mang qua."
Bách Phúc Nhi cũng bảo người cầm lạc rang tới, nói muốn đưa chút lạc rang dầu giòn qua nhắm rượu, hướng Tần Chước Chước nói: "Ta đoán hẳn là quân trong huấn luyện lớn, dầu mỡ thiếu, thế nên mới ăn nhiều hơn chút."
"Nghe nói có người là một người lĩnh lương nuôi cả nhà, rất không dễ dàng."
Nghĩ nghĩ đến Vệ Vân Kỳ bạn học xuống hai lần quán ăn liền tiêu hết sạch tiền lương cả tháng, đúng là người với người không thể so sánh được.
Vệ gia nhiệt tình khoản đãi, các tướng sĩ ăn uống no say, ban đầu còn khách sáo ngại ngùng, rất nhanh đã ăn như gió cuốn, đúng kiểu ăn miếng thịt to uống bát rượu lớn, may mà có Tề Nguyên Xương ở bên cạnh trông chừng, nếu không có khi đã say mềm mấy người.
Còn về Vệ lão gia và hai cha con thì đã vì "Không thắng tửu lực" bị dìu đi xuống nghỉ rồi.
Sau khi ăn cơm, đám người thỏa mãn ợ một cái, thầm nghĩ phủ Vệ tướng quân thật sự quá xa hoa, "Hôm nay ta xem như ăn một bữa ngon rồi, cảm thấy nửa năm cũng ăn không được nhiều thịt đến thế."
Tề Nguyên Xương nói, "Ngươi cứ hảo hảo thao luyện, lập công nhiều vào, biết đâu có khi nào đó Vệ tướng quân cao hứng lại mời ngươi ăn một bữa."
Đám người vui vẻ cười ha hả, nói về sau có việc gì cứ xông lên nhanh lên.
Tìm cơ hội nói chuyện riêng, Tề Nguyên Xương kéo Vệ Vân Kỳ hỏi, "Nàng nương tử của ngươi có của hồi môn mang theo nha hoàn chứ?"
Vệ Vân Kỳ nhíu mày, Tề Nguyên Xương nói, "Hôm nay có hai người có lẽ đã cố ý trang điểm qua một phen rồi, chờ ngươi đến nối tơ hồng đấy."
Vệ Vân Kỳ đã hiểu, lập tức từ chối ngay, "Không thích hợp, nha hoàn của nàng có hai người còn nhỏ, hai người còn lại nàng dùng, không thể gả sớm vậy được."
"Với lại nha hoàn của nàng ta không làm chủ được."
Tề Nguyên Xương cười cười không tiếp tục bàn về chủ đề này nữa, lại nói hắn muốn thành hôn, đến lúc đó sẽ đến đưa thiệp mời cho hắn, trong mắt lộ ra không vui mấy phần.
Vệ Vân Kỳ vỗ vỗ vai hắn, hai người cười trở về.
Khi đám người ra về, Bách Phúc Nhi đưa đáp lễ, biết được là ba cân đường mọi người đều rất vui vẻ, Triệu Tráng Tráng còn có thêm một gói lạc rang, nâng niu như bảo bối, nói muốn về nhà cho muội muội cùng mẹ ăn.
Tiễn người đi, Vệ Vân Kỳ quay người về phủ, thấy người mua đồ xách hai giỏ lớn thức ăn trở về, hỏi ra mới biết hôm nay là ăn hết sạch cả đồ ăn trong phủ, một đám hạ nhân đến giờ cũng chỉ có thể uống nước, chờ đồ ăn mới vào nồi.
"Ta cũng không ngờ bọn họ lại đến cả."
Uống vào mấy ngụm rượu, Vệ Vân Kỳ có chút choáng váng đầu, Bách Phúc Nhi bảo hắn đi xoa bóp chân, sau đó lên giường ngủ một giấc, Vệ Vân Kỳ vẫn cứ làm theo, nhưng lên giường rồi lại không ngủ được, nói về sau sẽ không mang nhiều người về như vậy nữa.
Cả nhà đều bận bịu, chỉ có hắn ngồi ăn cơm, "Về sau ta sẽ dẫn bọn họ ra tiệm ăn."
"Tùy ngươi."
Bách Phúc Nhi cảm thấy thế nào cũng được, lại còn thấy có vài người cũng không tệ, hỏi đã kết hôn chưa.
Vệ Vân Kỳ nhắc đến có người để ý nha hoàn của nàng, mấy người có hảo cảm của Bách Phúc Nhi trong nháy mắt liền biến mất, "Lại không phải không có cô nương, để ý nha hoàn của ta là ý gì?"
"Điều kiện nhà bọn họ thế nào?"
Vệ Vân Kỳ hứng thú, "Sao, không phải chỉ cần nhân phẩm tốt là được sao, còn phải xem gia cảnh?"
Bách Phúc Nhi cảm thấy hắn là uống rượu say rồi, "Lúc không có tiền nhân phẩm với lúc có tiền nhân phẩm là khác nhau, nói nữa, vì sao lại không nhìn gia cảnh, ai sinh ra cũng muốn chịu khổ cả đời à?"
"Cô nương tốt nên nghĩ tới ngày tháng tốt đẹp một chút, có gì sai?"
Vệ Vân Kỳ nắm lấy tay nàng, "Vậy gia cảnh không tốt lắm."
Hắn kể về một người trong số đó, đó là cả một nhà, cha mẹ anh chị còn có em gái, còn có cháu trai cùng cháu gái, một đống người chỉ trông chờ vào một mình hắn bán mạng kiếm tiền sống qua ngày, trong nhà gà bay chó chạy, "Có khi sính lễ cũng không có đủ."
"Anh trai của hắn không kiếm tiền được sao?"
Vệ Vân Kỳ nói, "Không biết chữ, thể chất lại không tốt, khó kiếm việc làm."
"Vậy không có thu nhập khác sao?"
Vệ Vân Kỳ lắc đầu, Bách Phúc Nhi cảm thấy chuyện này tuyệt đối không được, "Dù bản thân hắn có giỏi đến đâu cũng không được, hắn đâu phải là tìm vợ, là tìm người hầu cho cả nhà nhà hắn ấy chứ?"
"Sau này hắn mà hỏi ngươi, ngươi cứ về phòng đi."
Gia đình này quá phức tạp, không được, "Coi như ta chưa từng nghe qua, ngươi mau đi ngủ đi."
Tiếp theo đó Bách Phúc Nhi lại bắt đầu bận rộn, rảnh rỗi lại mang Thải Vân và Xuân Yến ra đường lớn đi dạo, tìm hiểu chuyện mía đường và đường củ cải, tiếc là liên tục đi lại nhiều ngày đều không có hiệu quả gì, chỉ nghe ngóng được có người từng bán, nhưng rất cứng, nhai không nổi.
Mà lúc này mía thì đã không còn từ sớm, ngay cả hàng mẫu cũng không thấy đâu nữa.
"Tiểu sư thúc tiểu sư thúc, sư thúc tổ về rồi."
Hôm đó Bách Phúc Nhi đang định nghỉ ngơi ở nhà, Vị Khổ hùng hổ chạy tới, "Mới về, chân trước vừa tới ta liền tới báo cho người."
Bách Phúc Nhi vừa định bước đi liền đổi ý, không thể để sư phụ thấy được mình, nếu không nhất định sẽ tìm mình đòi tiền, mà nàng thì lại không phải là đối thủ.
"Ta biết rồi, chạy tới mệt không, ta làm ít đường cho vào nếm thử đi."
Vị Khổ đúng là có hơi mệt, nhưng hắn sợ muộn thì sư thúc tổ chạy mất, Bách Phúc Nhi tỏ vẻ không sao cả, "Đạo quán vẫn còn ở đây, người đâu có trốn đi được."
Vị Khổ cảm thấy có đạo lý, an an ổn ổn ngồi xuống uống nước ăn đường, bên kia Vô Biên đạo trưởng vừa biết mình đã về thì Hữu Khắc đạo trưởng vội vã chạy tới đón người, câu đầu tiên nói là, "Sư thúc, cuối cùng thì người cũng về, vẫn còn thiếu mười tám ngàn lượng bạc, tay người có không?"
"Sư thúc à, tượng pháp tổ sư đúng là tốn không ít tiền, bây giờ đến kỳ phải trả rồi, ta nhớ lần trước Trú Nhan các tới chia hoa hồng, người còn giữ không?"
"Sư thúc!"
Hữu Khắc đạo trưởng không ngừng đòi tiền, nói khó khăn, Vô Biên đạo trưởng trong lòng chột dạ, không dám nói thật là mình đã tiêu hết tiền, trong đầu liền nghĩ đến Bách Phúc Nhi, "Đi tìm Phúc Nhi xoay sở chút vậy."
"Sư thúc, Phúc Nhi từng đến rồi, đã hết lòng rồi, người ta mới kết hôn ngày tháng cũng chẳng dư dả gì, người cố gắng tìm chút đi."
"Sư thúc à, cả tiền làm đậu hũ người cũng phải đưa ra nữa chứ, nếu không thì người cứ trả hết luôn đi."
"Sư thúc!"
Lúc này Vô Biên đạo trưởng cảm thấy Hữu Khắc như một con ruồi đang vo ve bên tai, rất nhức đầu.
Ngay khi ông định bỏ chạy, Hữu Khắc đạo trưởng đã nói, "Sư thúc, nếu người còn chạy nữa thì đạo quán của chúng ta chỉ có thể đóng cửa, chuyện đậu hũ kia người cũng tự đi nói đi, chúng ta dọn dẹp đồ đạc trở về Thương Khê huyện thôi, dù sao người ở đây cũng cười nhạo chúng ta, chúng ta cũng nghe không lọt tai."
Vô Biên đạo trưởng: "Hữu Khắc à, ngươi cứ nói là ngươi muốn như thế nào đi?"
Hữu Khắc đạo trưởng trong lòng lúc này vui sướng vô cùng, cảm thấy đúng là Phúc Nhi thông minh, muốn để sư thúc của mình cảm nhận sự khốn khó của việc không có tiền, còn muốn để ông đi kiếm tiền nữa.
"Chỉ muốn sư thúc kiếm tiền trả nợ thôi."
Vô Biên đạo trưởng nói không có tiền, Hữu Khắc đạo trưởng liền cười, "Sư điệt đã nhận cho sư thúc mấy cái đạo tràng, chỉ cần sư thúc đứng ra làm, chuyện tiền bạc sẽ được giải quyết."
"Trong thành còn có một phú thương, bị bệnh tật hành hạ, nói phủ bên trong không được sạch sẽ, muốn mời sư thúc tới xem thử, chúng ta giúp sư thúc làm mối, người phú thương nói nếu như có thể giải quyết được nỗi khó khăn của ông ta, không dưới hai ngàn lượng dầu mè đâu."
"Phúc sinh vô lượng thiên tôn, tín chủ này thật là có lòng thành."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận