Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 338: Đại con la thay đổi hèn mọn đại thúc (length: 7890)

Đối mặt với vẻ lo lắng của Bách Thường Thanh, Bách Phúc Nhi bảo hắn kê cái bình ở góc tường lên bàn, rồi lật tấm vải che, nhẹ nhàng nhấc chiếc đũa chắn miệng bình lên, theo một vệt trắng lộ ra, rất nhanh một thứ đường phèn mà bọn họ chưa từng thấy xuất hiện ngay trước mắt.
Bách Thường Thanh và Trương Tiên Ngọc đều xán lại, Bách Thường Thanh sợ không nhìn rõ còn giơ đèn lên, những khối đường phèn trắng như băng giá mùa đông xuất hiện trước mắt bọn họ, dưới ánh đèn càng trở nên tuyệt đẹp.
Bách Phúc Nhi chỉ đưa ra xem một chút rồi cẩn thận cất lại, nhờ tam thúc đem để lại vào góc, sau khi ngồi xuống lần nữa, Bách Thường Thanh kích động nói nhỏ: "Lần này đường phèn đẹp và sạch hơn trước, chỉ riêng màu sắc đã vượt xa các loại đường phèn khác rồi."
Trương Tiên Ngọc cũng không kém phần phấn khích: "Ta dám chắc thứ đường phèn này nếu đem dâng lên trước mặt hoàng thượng cho Cổ Văn Triều, nhất định sẽ rất có ích cho hắn."
Rồi quay sang nhìn ba chiếc bình ở góc tường: "Ngươi làm được những ba bình lận à."
Bách Phúc Nhi gật đầu: "Ta vẫn còn đang thử nghiệm thôi, xem ra hiện tại hiệu quả không tệ. Ta chuẩn bị ngày mai sẽ đi tìm Vệ phu nhân mượn ít đường phèn, làm thêm một ít, nếu có cơ hội tham tuyển, chúng ta sẽ dùng loại này."
Với tư cách là người đứng đầu kỹ thuật xưởng đường đỏ của Bách gia, cuối cùng nàng cũng đã đạt được thành tựu mới.
Bách Thường Thanh vô cùng tán thành, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là cần dùng đến trứng vịt không? Ngày mai ta lại mang cho ngươi ít nữa."
"Tam thúc thông minh thật đấy."
Ba người nhìn nhau cười, tràn đầy tự tin.
Cứ như thế, Cổ tiên sinh thì nghĩ cách che giấu ánh hào quang của cô đồ nhi, tránh gây thêm phiền phức, còn cô đồ nhi Bách Phúc Nhi lại đang nghĩ làm sao để đưa Bách gia tiến lên một bước, càng thêm vẻ vang.
Trời đã tối, Bách Thường Thanh cũng đứng dậy: "Ta về trước đây, lần này chúng ta có thể lo việc tang lễ ở kinh thành, đó là chuyện tốt cầu còn không được, nhất định phải làm cho thật tốt."
Chỉ mới đến kinh thành được mấy ngày mà hắn đã cảm thấy mình khác hẳn, tầm nhìn cũng được mở mang, thậm chí còn bắt đầu nảy ra ý muốn ở lại kinh thành để phát triển, đến lúc đó hắn dựa vào sư phụ của mình, quản lý mọi chuyện hiếu hỉ ở kinh thành, mọi người làm trong nghề này đều phải xin ý kiến hắn, đều phải chia phần cho hắn, nghĩ đến đây thôi hắn đã cảm thấy thoải mái.
Thoải mái quá!
Bách Phúc Nhi là một người làm việc quyết đoán, nói làm là làm ngay. Sáng sớm hôm sau nàng đã đến tìm Vệ nhị phu nhân, bày tỏ ý muốn mượn đường phèn: "Phu nhân có thể cân nhắc bán cho ta hoặc để khi nào ta trả lại."
Vệ nhị phu nhân cũng chẳng hỏi nàng mượn đường phèn để làm gì, vui vẻ nói: "Có hai trăm cân đường đỏ thì có gì đáng nói, một lát nữa ta sẽ cho người đưa cho ngươi."
Bà cũng không hề hỏi Bách Phúc Nhi lấy đường phèn làm gì, đừng nói là hai trăm cân đường phèn, nếu mà mở miệng bảo đưa cả con trai cho nàng thì chắc bà cũng sẽ lập tức cho Kim Cương Nô tắm rửa sạch sẽ gói ghém đưa qua, không hề do dự.
Khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật, nhà họ Vệ e là không thể ở lại được nữa rồi, nàng rất sợ một ngày nào đó sẽ thấy Vệ Vân Kỳ được đóng gói kỹ càng xuất hiện trên giường mình, chắc chắn sẽ dọa cho hồn bay phách tán.
Cùng lúc đó, tại Vọng Phúc cư, Vệ Vân Kỳ đang đổ mồ hôi như mưa trong sân, miệt mài luyện tập cử tạ. Hắn mặc bộ đồ cộc, đứng tấn vững vàng, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn, một tay nhấc một chiếc khóa đá lớn trông nặng đến năm sáu chục cân.
Chờ khi đặt tạ đá xuống, hắn đứng thẳng dậy, xoa cổ một lát rồi đi đến một quả tạ đá cực lớn khác từ từ hạ thấp người, hai tay nắm lấy trục sắt trên tạ, hét lớn một tiếng nhấc bổng quả tạ gần hai trăm cân lên khỏi mặt đất chừng một thước, một lát sau lại từ từ hạ xuống.
Chè trôi nước nhanh chóng đưa khăn cho hắn, trong lòng không ngừng kêu gào: Trời ơi, công tử nhà hắn sức càng ngày càng khỏe, những khối cơ bắp nổi lên trên cánh tay, mấy cô nương mà nhìn thấy chắc chắn phải chạy trốn, nếu mà bị hắn đấm cho một quyền thì làm sao mà chịu được?
May mà Phúc Nhi cô nương không ở đây.
Vệ Vân Kỳ không hề biết những suy nghĩ của cậu, cầm khăn lau qua loa mồ hôi: "Ngày mai đi thao trường ngựa chạy vài vòng."
Nói xong liền quay đầu: "Cái con la không biết xấu hổ đó lại cứ nhào đến trước mặt Băng Hoa?"
Kể từ sau khi cái con la xấu xa đó được dắt vào cửa và ở chung với Băng Hoa, nó cứ hay nhào đến trước mặt Băng Hoa, làm cho Băng Hoa chán ăn luôn rồi.
Chè trôi nước ngại ngùng cười một tiếng: "Nó vẫn cứ thế đấy, nếu cứ tiếp tục thì phải nói với tiểu tiên cô Phúc Nhi, đổi chỗ ở cho con la đó mới được."
"Bây giờ đi nói luôn."
Vệ Vân Kỳ sải bước đi ra ngoài, vừa ra đến cổng thì chè trôi nước mới sực nhớ ra công tử nhà mình người toàn mồ hôi còn chưa thay đồ, vội vàng đuổi theo.
Trong lúc chờ đường phèn được mang tới, Bách Phúc Nhi chợt nhớ ra đã mấy ngày chưa đến xem con la lớn, nàng đang chuẩn bị đi thì ngước mắt thấy một gã tráng hán đi về phía mình, nhìn kỹ một hồi, nàng hít sâu một hơi. Chàng trai cơ bắp cuồn cuộn này là đồng môn của Vệ Vân Kỳ ư?
Lúc mặc đồ thì chẳng nhìn ra chút gì, thế mà lại còn là kiểu người nam tính.
Thấy dáng vẻ hùng hổ của hắn, nàng theo bản năng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn: "Ngươi dừng lại, quân tử chỉ động khẩu không động tay, không đúng, là không động thủ. Có phải là ngươi muốn trả thù ta không?"
Biết hắn lực lưỡng như vậy thì lúc trước đã không dám đánh hắn rồi, cũng may hắn không đánh trả, nếu mà hắn cho một quyền thì làm sao nàng chịu nổi?
Chè trôi nước muốn khóc, hắn là chạy theo ra thật, nhưng lại không mang theo quần áo gì cả, chạy theo ra làm gì chứ?
Chỉ làm người ta sợ thôi.
Vệ Vân Kỳ chống nạnh: "Nếu tiểu gia mà muốn đánh ngươi thì ngươi tưởng mình còn có thể đứng đây mà nói chuyện à?"
"Thật sự cho rằng mình cái gì cũng không sợ sao?"
Nói xong còn khoe cơ bắp: "Thấy chưa, sau này ngươi còn dám đánh ta, xem ta xử lý ngươi thế nào."
Khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật, đột nhiên nàng không còn sợ nữa. Dù to khỏe thì thế nào chứ?
Chẳng phải cũng bị nàng đánh hay sao?
"Hôm nay ta tìm ngươi là để nói cái con la đáng ghét nhà ngươi quá vô liêm sỉ, cứ quấy rầy Băng Hoa của ta. Ngươi có quản không?"
Bách Phúc Nhi...
Chuyện này... Ai...
"Quản."
Hai người cùng nhau đi về phía chuồng ngựa, vừa nhấc chân thì Bách Phúc Nhi dừng lại một chút. Trong chuồng có tiếng của con la lớn: "Băng Hoa muội muội, sao em chẳng nói gì thế? Anh đã cách xa em ba bước chân rồi mà."
"Băng Hoa muội muội, anh thật sự không có ý gì khác đâu, hay là em thử làm bạn với anh đi?"
Trán Bách Phúc Nhi nổi đầy vạch đen. Con la lớn từ bao giờ lại biến thành một ông chú bỉ ổi thế này?
Thấy con la lớn vẫn quấy rầy con ngựa yêu của mình, Vệ Vân Kỳ tại chỗ nói: "Ngươi xem đấy, nó cứ lượn lờ trước mặt Băng Hoa cả ngày, làm Băng Hoa hai ngày nay chẳng ăn uống được gì cả. Bụng Băng Hoa còn đang mang tiểu mã, cha của tiểu mã lại là giống ngựa tốt, là chiến mã bậc nhất của An đại tướng quân phủ, là mã vương đấy."
"Ngươi có hiểu là ta phải tốn bao nhiêu tâm sức cho lần mang thai này của Băng Hoa không hả?"
Băng Hoa bước lên trước hai bước, dùng đầu cọ cọ vào người Vệ Vân Kỳ, như thể cuối cùng cũng đợi được người che chở, tỏ vẻ tủi thân.
"Băng Hoa có thai?"
Bách Phúc Nhi cất cao giọng, kinh ngạc vô cùng, Vệ Vân Kỳ liếc nàng một cái: "Ngươi thấy kỳ lạ lắm sao?"
Bách Phúc Nhi nhìn về phía con la lớn, giờ nó đang bất động như một bức tượng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận