Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 384: Vệ Vân Kỳ: Nợ nhiều không sợ ngứa (length: 7972)

Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm uống trà, Trịnh Khải Viễn nghĩ muốn trói nàng sư phụ lại, nàng có thể hiểu được, nhưng nàng không có ý tưởng này.
Sư phụ Vô Biên của nàng thoạt nhìn như một người có thể bị trói lại sao?
"Trịnh công tử cứ xem hiệu quả đan dược thế nào đã, chúng ta lại nói tiếp."
Trịnh Khải Viễn nóng lòng lắm, làm người thừa kế của Trịnh gia, hắn rất rõ đan dược trong tay có thể mang lại gì cho Trịnh gia, càng rõ Vô Biên đạo trưởng có thể mang lại gì cho Trịnh gia, hắn tuyệt đối không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
"Bách cô nương, Trịnh gia chúng ta nguyện gánh mọi chi phí luyện đan, xin cô tin tưởng Trịnh gia chúng tôi nhất định sẽ cho cô và Vô Biên đạo trưởng một mức chia lợi nhuận hài lòng, cô nương cũng biết tình hình gia đình ta, có thể nói đang rất mong mỏi cơ hội này, ta dám nói tất cả hiệu thuốc ở kinh thành không thể đưa ra mức chia lợi nhuận như chúng tôi."
"Dược liệu cần thiết của Vô Biên đạo trưởng do Trịnh gia tôi cung cấp, chỉ cần hợp tác phương thuốc, mọi chi phí liên quan cũng do Trịnh gia tôi chịu, lợi nhuận chia ba bảy, cô bảy ta ba."
"Chỉ cần dược hiệu quả đủ tốt, tám hai cũng được, cô tám ta hai."
Tám hai phần đối với Trịnh gia trước mắt mà nói chắc chắn không có gì kiếm chác, nhưng họ quá khát khao có một cơ hội như thế, một cơ hội có thể kéo Trịnh gia ra khỏi vũng lầy, đừng nói tám hai, dù là một chín họ cũng không phải không dám thử, dù sao Trịnh gia bọn họ bán không chỉ là đan dược!
Mức chia lợi nhuận này Bách Phúc Nhi nói không động tâm thì là giả, nhưng nàng kiềm chế được.
"Giá cả của ngươi ta rất hài lòng, nhưng ta vẫn ý đó, đợi thêm mấy ngày dược hiệu quả ra sao đã rồi ta nói."
"Ta cũng là muốn có trách nhiệm với ngươi, lỡ như đan dược này không xuất sắc như tưởng tượng, chẳng phải là ngươi thiệt hại?"
"Hôm nay xem như chúng ta quen biết, ngươi cầm đan dược ta đưa đi kiểm chứng, nếu thấy tốt thật, chúng ta sẽ bàn tiếp, đừng vội."
Tuyệt đối không phải chê giá không phù hợp, nhưng đồ của nàng đã đưa ra, tự nhiên muốn nghe ý kiến của người khác, phải hiểu rõ giá trị thực sự của những viên đan dược này.
Vệ Vân Kỳ cũng vào lúc này nói với Trịnh Khải Viễn, "Nàng nói đúng, ngươi cứ xem thuốc đi, đừng nóng vội."
Trịnh Khải Viễn gấp lắm, nhưng lời đã nói đến nước này, cũng không tiện nói tiếp, đành dẫn Bách Phúc Nhi đi dạo quanh hiệu thuốc của họ, phô bày thực lực của mình, lúc ra về còn mang theo một bao lớn dược liệu, không biết là cái gì, căng phồng, nói là tặng cho Vô Biên đạo trưởng.
Một bao lớn dược liệu, Vệ Vân Kỳ làm cu li, ra khỏi cửa Vệ Vân Kỳ liền nói, "Người Trịnh gia đều không tệ, ngươi có thể cân nhắc bọn họ."
"Thêu hoa trên gấm đâu có bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm."
Bách Phúc Nhi cười, quay đầu nhìn hắn, "Không ngờ nha, ngươi còn có tâm tư này."
"Nếu ta chọn bọn họ, chẳng phải là ngươi lại nợ ta một ân tình?"
Vệ Vân Kỳ...
"Ngươi đi ra ngoài hỏi thử xem, nhà ai có thể đưa mức lợi nhuận như bọn họ, ngươi tìm được mối tốt, lẽ nào không phải ngươi thiếu ta ân tình?"
Bách Phúc Nhi cong môi cười một tiếng, "Ngươi nói thật đó?"
Vệ Vân Kỳ sững người, cuối cùng đành mở miệng, "Thiếu, ta thiếu ngươi."
Dù sao nợ nhiều không sợ ngứa, những năm này hắn thiếu, bị ép thiếu, cũng nhiều lắm rồi?
Không sao cả.
Bách Phúc Nhi chuẩn bị mang chỗ dược liệu này đưa cho Vị Khổ, để tránh lúc sư phụ nàng về lại phải bàn lại một lần, nhớ đến lúc ra khỏi cửa đã hứa mua chút điểm tâm về cho đông nam tây bắc, nàng quay đầu đưa tiền cho Thải Vân, dặn nàng mua xong thì đưa về thẳng.
Chờ Thải Vân vừa đi, Bách Phúc Nhi lại cùng Vệ Vân Kỳ hỏi thăm chuyện An đại tướng quân, hiện giờ hai nhà muốn hợp tác, tuy bọn họ không có quyền cự tuyệt gì, nhưng vẫn muốn làm cho rõ ràng mọi việc.
"Các ngươi cứ xem như làm ăn bình thường là được, đến mức này rồi người ta cũng khinh thường tính kế các ngươi, thứ hắn muốn chỉ là đường đi thôi."
"Làm ăn với quyền quý thế này, chỉ cần các ngươi biết ứng biến, đừng nhìn mỗi cái lợi trước mắt, có nhiều thứ có thể kiếm lắm."
"Khi thích hợp phải bỏ được." Hắn nghiêng đầu nhìn Bách Phúc Nhi, "Mấy quyền quý này không biết có bao nhiêu người muốn nứt đầu mà tìm cách bám vào, cơ hội như của các ngươi phải biết nắm bắt."
Sau đó hắn bắt đầu kể cho Bách Phúc Nhi mấy nhà buôn ở kinh thành đã dựa vào quyền quý như thế nào, tốn kém biết bao nhiêu, Bách Phúc Nhi gật đầu lia lịa, bước chân càng lúc càng chậm, chuẩn bị móc sạch những gì trong đầu tên Vệ Vân Kỳ này.
Ngay lúc đó, ngoài phủ An đại tướng quân, Vệ nhị phu nhân đã đợi ở đó từ lâu nhìn thấy Trương Tiên Ngọc đi ra liền cười đón lấy, "Bách phu nhân, đã nói chuyện xong hết rồi sao?"
Trương Tiên Ngọc có chút bất ngờ, quay đầu nhìn quanh, lúc này mới hỏi, "Nhị phu nhân cố ý đến chờ ta sao?"
"Ai." Vệ nhị phu nhân cười tươi, "Ta đến phủ Cổ tiên sinh, biết được hôm nay ngài đến tướng quân phủ bàn chuyện làm ăn, liền đến đây chờ, nhưng thuận lợi chứ?"
Trương Tiên Ngọc hơi nghi hoặc, vẫn cười nói hết thảy đều thuận lợi.
Vệ nhị phu nhân lại nói, "Trong thành có một trà lâu tên Hoan Tụ Viên, điểm tâm đặc biệt ngon, chi bằng ta cùng Bách phu nhân đến đó ngồi chút nhé?"
Ý này rõ ràng là có chuyện chờ nàng, Trương Tiên Ngọc chỉ đành phải đi theo.
Trà lâu bài trí không tồi, Vệ nhị phu nhân lại muốn một gian phòng riêng, tầm nhìn khoáng đạt, môi trường cũng tốt, nước trà điểm tâm vừa đưa lên Vệ nhị phu nhân đã nhiệt tình mời Trương Tiên Ngọc, bắt đầu hàn huyên các loại chuyện.
Chờ uống cạn nửa ấm trà Vệ nhị phu nhân rốt cuộc cũng vào chuyện chính, "Không giấu gì Bách phu nhân, hôm nay ta có chuyện muốn thương lượng cùng ngài."
"Nhị phu nhân cứ nói đừng ngại."
Trương Tiên Ngọc trong lòng đã có dự cảm, nhưng vẫn không dám khẳng định.
Vệ nhị phu nhân nói, "Hôm nay tìm Bách phu nhân là muốn nhờ ngài giới thiệu cho ta thằng Kim Cương Nô nhà ta, đứa bé đó ngài đã gặp rồi, tuy tiếng tăm ngoài đường không được tốt, nhưng người nó không xấu, tính nết nó không được như mấy người anh nó thích người khác, là do hồi nhỏ cơ thể không được tốt."
"Đứa bé đó hồi nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu lại biết điều lắm, sau này mắc bệnh, gió thổi không quá nắng phơi không xong, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì ba trăm ngày là ở trên giường, tính tình cũng không còn biết điều như trước nữa."
Nói đến đó bà liền lấy khăn chấm chấm khóe mắt, cười ngẩng đầu lên, "Nói đến thì đó cũng là phúc của đứa bé đó, hồi về Thương Khê huyện dưỡng bệnh đã gặp được Vô Biên đạo trưởng, gặp được Phúc Nhi, là thuốc của Vô Biên đạo trưởng, công lao của Bách gia, Phúc Nhi dốc lòng chăm sóc, nó mới tốt lên chút ít."
"Lúc đó Phúc Nhi mới năm sáu tuổi, hai đứa vì chuyện uống thuốc còn đánh nhau một trận, ngài không biết đó, ta nhận được tin tức trong lòng mừng không biết để đâu cho hết, hồi đó ngoài người hầu hạ bên cạnh, Kim Cương Nô không có người để nói chuyện."
"Nó không biết phải làm thế nào để lấy lòng người khác, nên cứ làm những trò nghịch ngợm, đập đồ, nghe nói mỗi ngày đều cãi nhau với Phúc Nhi, ta nghĩ nó chắc là muốn nói chuyện với Phúc Nhi, nhưng nó ngốc, không biết cách."
"Sau này về kinh thành, ta đều bảo nó cùng ta đi chọn quà cho Phúc Nhi, nó thì mồm kêu không muốn đi, chân thì cứ thành thật đi, đi còn giúp chọn nữa...."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận