Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 327: Nhi tử, làm cha không giúp được ngươi quá nhiều (length: 8027)

Trong quán ăn vô cùng náo nhiệt, Bách Phúc Nhi lại ngẩn người ra, thịt dê trong nồi bị Vệ Vân Kỳ vớt đi hơn phân nửa nàng mới phát hiện mình không hề động đũa, hắn đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt nàng, “Êm đẹp ngươi ngẩn người cái gì vậy?” Bách Phúc Nhi hồi tỉnh lại, bỗng nhiên cười rất vui vẻ, thậm chí có chút hưng phấn, “Ngay vừa rồi, một vấn đề khiến ta bối rối bấy lâu nay, hình như đã có cách giải quyết.” Vệ Vân Kỳ nhíu mày, nha đầu này lúc nào cũng điên điên khùng khùng thế sao?
“Mau ăn đi, ăn xong rồi về nhà.” Người bàn bên cạnh liếc qua, thầm nghĩ không biết là đôi vợ chồng trẻ nhà nào, cả hai đều trông thật xinh xắn.
Chè trôi nước được dọn lên đúng lúc, vừa tới thì hai người đã đặt đũa, sau khi thanh toán xong Bách Phúc Nhi hào hứng đi trước, chuẩn bị sáng sớm ngày mai lại một lần nữa tiến hành thí nghiệm.
Vệ Vân Kỳ tay xách nách mang đi sau lưng, bộ dạng thực sự là buồn cười, khiến không ít người nhìn theo.
Về đến Vệ gia, Vệ nhị phu nhân mấy người đã về từ sớm, mẹ chồng nàng dâu nhận được tin liền cười toe toét, Tần Chước Chước đưa một tràng lời nịnh nọt, “Vẫn là mẹ có cách, xem ra Phúc Nhi cô nương và tiểu thúc sống chung rất tốt đấy chứ.” Vệ nhị phu nhân rất đắc ý, “Hai người cứ như oan gia ấy, nếu là chúng ta những người làm trưởng bối không đẩy một tay, hai người có khả năng lớn sẽ chẳng thèm để ý tới nhau đâu.” “Ếch ngồi đáy giếng mà, chúng ta cứ cố gắng đẩy một chút, giở một chút mưu kế nhỏ, thì việc sẽ thành thôi mà.” Vệ nhị gia tỏ vẻ không muốn nghe, đợi Tần Chước Chước vừa đi thì nói ngay, “Đều là làm càn, các ngươi đây là lừa gạt hôn.” “Làm hỏng danh tiếng của cô nương nhà người ta.” “Nếu như người nhà họ Bách biết, xem các ngươi ăn nói thế nào?” Vệ nhị phu nhân không phục, “Ông coi người ta cô nương là ngốc chắc, nếu Phúc Nhi thực sự để ý, thì sẽ không cùng Kim Cương Nô đi dạo phố, muốn giữ ý, thì sẽ không đến phòng Kim Cương Nô đánh Kim Cương Nô một trận.” “Năm ngoái ta về Thương Khê huyện thăm ông bà ngoại, ta đã hỏi mẹ, mẹ nói hồi hai người mới mấy tuổi đã đánh nhau một trận ở phòng Kim Cương Nô, còn đánh nhau chồng lên nhau, nằm đè trên người con trai ông mà đánh.” “Nói cho cùng thì hai người bọn họ đã có da thịt thân mật với nhau rồi.” “Ông chẳng phải là rất vui khi thấy con trai ông độc thân hay sao? Nếu mà theo ý ông về Thương Khê huyện tìm, thế thì chẳng phải là lừa gạt hôn sao?” Vệ nhị gia cảm thấy nói lý lẽ với đàn bà đúng là sai lầm, nhưng cuối cùng vẫn cố cãi lại, “Sao ta thấy con trai mình bị đánh mà ngươi lại vui vẻ như thế?” “Từ nhỏ nó đã bị đánh rồi, mới vào cửa có mấy ngày lại bị đánh một trận, mặt còn bị cào cho trầy da, nếu hai người thành thân, con trai ông có lẽ còn bị đánh thành cái dạng gì?” Nghĩ đến con trai sau này có khả năng rất lớn sẽ bị vợ lấn át, hết năm này sang năm khác bị đập, vốn đã không có danh tiếng gì lại thêm cái tật sợ vợ, nhà có Hà Đông Sư, đúng là họa vô đơn chí.
Vệ nhị phu nhân "xì" một tiếng, "Cái đức hạnh con trai ông ấy, nếu không có người ghê gớm trông nom thì sau này có ngày ông khóc."
"Bị đánh thì hay rồi, biết đâu con trai ông đang tận hưởng, trên mặt vẫn còn dấu vết mà vẫn đưa người ta đi dạo phố được, đúng là cái tính hay chịu ngược đãi."
Vệ nhị gia...
Đây đúng là mẹ ruột của mình sao?
Trong lòng lặng lẽ thở dài một tiếng cho con trai, ai bảo con không được mẹ con yêu thích, tự cầu phúc đi?
Làm cha cũng chẳng giúp gì được con rồi.
Lại nghĩ nếu để hai mẹ con này sắp đặt thì sau này trong phủ sẽ có ba người phụ nữ, bà bà không đứng đắn, chị dâu cả thì hễ chỗ nào có náo nhiệt là chen vào, xem náo nhiệt không chê sự tình lớn; chị dâu hai thì hở chút là động tay động chân, ba ba con cái họ sẽ sống trong nước sôi lửa bỏng mất, nghĩ tới mà thấy cuộc đời gian nan quá, haiz~~~ Hai người nói chuyện rôm rả, trong sân nhà Bách Phúc Nhi, Trương Tiên Ngọc khách khí tiễn Vệ Vân Kỳ, sau đó nhìn một đống đồ vật to tướng thì hoảng sợ trợn mắt, "Ta nhớ hôm nay ngươi ra ngoài quên mang theo túi tiền, trên người một đồng cũng không có, đống này là Tam công tử nhà Vệ gia mua cho ngươi hết đấy à?"
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm tiến lên đỡ nàng ngồi xuống, “Không phải, đống đồ này là có được mà không mất đồng nào.” Cô ta cười tủm tỉm kể lại chuyện Vệ Vân Kỳ bị lừa, đắc ý nói cho chị dâu biết, "Ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề, con cá kia tuy dùng gừng át mùi, nhưng mùi tanh như thế không che giấu nổi đâu."
"Sau đó ta hơi ra tay một chút, bọn họ đã phải đền gấp mười lần, đây là ta nhờ bản lĩnh mà kiếm được đấy.” Trương Tiên Ngọc cảm khái hai tiếng, "Cái tửu lâu kia dám làm vậy, xem ra Tam công tử nhà Vệ gia cũng không phải lần đầu bị gạt."
Bị gạt mà còn không phát hiện ra, chỉ có thể nói thức ăn họ dùng quá nhiều, rượu cũng không thiếu, thế nên mới không phát hiện ra vấn đề.
"Ta thấy Tam công tử Vệ gia dáng dấp rất tuấn tú, trông có vẻ không ngốc, thế mà cũng có thể bị lừa thành như vậy, từ đó có thể thấy được, nhà họ Vệ rất giàu có, giàu có đến mức anh ta chẳng thèm để ý đến mấy chuyện này."
Bách Phúc Nhi cũng không giấu giếm nàng, kể Vệ Vân Kỳ là tên công tử ăn chơi nổi tiếng ở kinh đô, ăn uống chắn ai cũng biết, “Chỉ là không bài bạc thôi.” Trương Tiên Ngọc truy hỏi, "Anh ta còn đánh cược sao?"
Bách Phúc Nhi liếc nhìn chiến lợi phẩm của mình, “Cũng không phải đi sòng bạc, nghe nói là đi xem chọi ngỗng, thỉnh thoảng cũng cá cược.” Mấy chuyện này là chè trôi nước nói, cũng không phải là giả.
Trương Tiên Ngọc thở phào một hơi, "Thế thì còn tốt, chứ nếu là đi đánh bạc thì tuyệt đối không được, có núi vàng núi bạc cũng sẽ bị nướng sạch.” Lại nghĩ đến chuyện em chồng cùng người ta đi ăn cơm rồi đi dạo chợ đêm, trong lòng cô ta ngũ vị tạp trần, nàng thật không muốn gả em chồng đi xa như vậy, nếu như bị ức hiếp, người nhà hai bên muốn tới cũng không kịp.
Nghĩ rằng nàng thế này là rất tốt rồi, nhà mẹ đẻ gần như thế, cha nàng lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mặt nàng, hai nhà giúp đỡ nhau, cuộc sống nhất định ngày càng tốt hơn.
Bách Phúc Nhi lặng lẽ đảo mắt, lại nữa rồi, chị dâu của nàng sao cũng đang nghĩ chuyện này thế?
Không đúng, kể từ khi nàng mười hai tuổi chị dâu nàng cứ rảnh rỗi là nghĩ đến chuyện tìm cho nàng một người chồng tử tế, cứ thấy nam tử độc thân dáng người cao lớn là phải nhìn thêm mấy cái, lựa đi chọn lại, từ lúc nàng là đồ ngon tới mức hot như bánh nóng đến bây giờ chẳng ai ngó ngàng đến nữa rồi, ai...
Đến ngày thứ hai, Bách Phúc Nhi vẫn còn đang ngủ đã bị người đánh thức, nói là có người muốn gặp nàng.
“Ai tìm ta?” Tảng Băng luống cuống tìm đồ cho nàng mặc, vừa nói, “Là người nhà họ Ngô, nghe nói là công tử nhà họ Ngô tối hôm qua xảy ra chuyện, muốn đến hỏi thăm tình hình.” Trong lòng Bách Phúc Nhi hơi hồi hộp, lẽ nào dọa chết người rồi?
Đến tiền viện thì Vệ Vân Kỳ đã có mặt, thấy sắc mặt hắn vẫn như bình thường, trong lòng nàng thở phào, xem ra là không dọa chết rồi.
Chỉ cần không chết là tốt rồi, nàng có thể giải thích rõ ràng, biết đâu lại còn có thể kiếm được một khoản nữa.
Trong đại sảnh có Vệ nhị gia, Vệ nhị phu nhân cùng Tần Chước Chước ngồi, chưa kịp mở miệng Vệ nhị phu nhân đã nói, "Ngô phu nhân, đây là Phúc Nhi cô nương, nàng là đệ tử của Vô Biên đạo trưởng, tình hình nhà ta bà cũng ít nhiều biết rồi đấy, nhờ cô ấy ra tay nên hiện giờ đã ổn rồi."
Vừa cười vừa vẫy tay gọi Bách Phúc Nhi, “Phúc Nhi mau đến, hai vị đây là Ngô lão gia và Ngô phu nhân.” Bách Phúc Nhi cười tiến lên chào hỏi hai người, “Ngô lão gia và Ngô phu nhân tới đây là vì công tử nhà mình sao?” Ngô phu nhân vội gật đầu, "Phúc Nhi cô nương, hôm qua cô nói trên cổ con trai ta có một con quỷ nhỏ, đó có thật không?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận