Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 644: Toàn viện thượng hạ lựa chọn tính mất trí nhớ (length: 7435)

Bách Phúc Nhi gọi Sơn Huy, Sơn Huy ở phòng chứa đồ ngẩng đầu liếc mắt về phía cửa phòng, sau đó đổi tư thế thoải mái ngủ tiếp. Không phải nó khoe, tiếng bước chân của mỗi người trong cái viện này nó đều có thể phân biệt chính xác. Vừa rồi là tiếng bước chân của ai nó nghe xong liền biết ngay.
Sơn Huy không tới, Thải Vân tới, không chỉ có một mình nàng, còn có cả Xuân Yến và những người khác. Mấy người tay cầm không côn thì cũng nắm chổi, vừa vào cửa đã hô lớn: “Tên trộm ở đâu, chịu chết đi!”
Trong bóng tối mịt mùng, Thải Vân thấy một bóng đen liền không nói hai lời mà vung côn lên. Ngay lập tức vang lên tiếng kêu rên, kèm theo tiếng đau đớn của Thải Vân. Những người phía sau cùng nhau xông lên, tiếng binh binh bang bang không ngừng vang lên, còn có tiếng lay người. Xuân Yến châm lửa đốt nến, khi ánh nến chiếu sáng căn phòng, mọi người mới thấy hung khí vứt ngổn ngang dưới đất. “Tướng quân, sao lại là ngài?”
Hạ nhân trong phòng có chút sợ hãi. Tướng quân về sao lại phải lén lén lút lút như vậy?
"Tên trộm ở đâu?"
Một giọng nói vang dội từ ngoài cửa vọng vào, khí thế hùng hổ xông tới, tay còn cầm một cái chày giã áo rất lớn. Phía sau Bách Đại Khả và ba người con trai, người thì cầm dao, người thì cầm nồi, nhìn thấy "tên trộm" thì tất cả đều đứng sững tại chỗ.
Cảnh tượng quả thực vô cùng xấu hổ.
Đều Có Thể Tẩu đột nhiên đưa tay sờ soạng, bộ dạng như đang mộng du, rồi quay người đi. Thấy vậy, mọi người đều làm theo, giả vờ nhặt hung khí mang theo rồi bắt đầu mộng du. Ai ngờ Thải Vân đi cuối cùng lại còn chu đáo đóng cửa lại.
Bách Phúc Nhi đứng trên giường, cố nhịn cười. Nàng lập tức ngồi xuống, hung tợn trừng Vệ Vân Kỳ: “Về thì cũng phải nói một tiếng, lén lén lút lút như trộm là ý gì?”
“Bây giờ bị đánh hội đồng thấy trong lòng thoải mái chưa?”
“Ngươi vào bằng cửa nào thế, chẳng lẽ lại leo tường?”
Vệ Vân Kỳ u oán nhìn nàng. Hắn muốn cho nàng một bất ngờ, cũng muốn xem gan nàng lớn đến mức nào nên cố ý leo tường vào. Dọc đường lẻn vào viện, vốn tưởng sẽ thành công 'thâu hương', ai ngờ lại ra nông nỗi này?
"Sao nàng lại có phản ứng như vậy?"
Hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.
Bách Phúc Nhi nhíu mày, vẻ mặt như cười mà không phải cười nhìn hắn: "Ngươi thấy ta nên phản ứng thế nào?"
Nói rồi nàng kéo nửa vạt áo xuống, tạo một tư thế quyến rũ: “Trong bóng tối, trong phòng có tiếng bước chân, ta như này như này một câu ‘Ma quỷ sao giờ mới đến’ thì trong lòng ngươi mới thoải mái à?”
"Hay là rõ ràng có cả viện người, ta không gọi mà nhất định phải một mình đơn thương độc mã?"
Vệ Vân Kỳ nhíu mày, ánh mắt rơi vào bờ vai mịn màng của nàng. Bách Phúc Nhi "xùy" một tiếng kéo áo lên: "Ngươi xem ngươi kìa, bị đánh như vậy rồi mà không lên tiếng gì?"
"Còn tưởng bản thân có thể qua mặt được sao?"
Vệ Vân Kỳ càng phiền muộn. Sớm biết vậy hắn đã quang minh chính đại đi vào từ cửa chính, cũng không đến mức mò mẫm rồi bị ăn đòn. Sau này còn mặt mũi nào mà nhìn ai?
Đi đến trước giường, hắn định ngồi xuống thì Bách Phúc Nhi mắt sáng chân nhanh giơ chân chống vào eo hắn: “Nhà ta ơi, ngươi không thấy dưới mông có dao găm à?”
Vệ Vân Kỳ cạn lời.
Thật bực mình, thật phiền muộn. Hắn là ai, hắn đang ở đâu?
Thu lại dao găm, trong ánh mắt dò hỏi của Bách Phúc Nhi, Vệ Vân Kỳ nói: "Ta về vào buổi chiều, trước đi Quân bộ. Làm xong việc rồi ta tắm ở Quân bộ luôn, tối đến lại giải quyết thêm chút việc rồi mới về."
"Thật đó, ngươi xem quần áo ta mặc này, sạch sẽ."
Nghĩ tới việc hắn có thể đang mang theo tâm trạng mong chờ về nhà, ai ngờ vừa vào cửa liền bị đánh cho một trận. Bách Phúc Nhi nhịn cười, lườm hắn một cái: "Nếu đã rửa ráy rồi thì còn không lên giường ngủ?"
Nói rồi nàng nhích vào bên trong. Vệ Vân Kỳ mừng rỡ, nhanh chóng cởi quần áo tất vớ rồi chui vào chăn: "Sao lại đắp chăn dày như vậy?"
Vừa bị giày vò một hồi nên tay chân Bách Phúc Nhi lạnh cóng, lập tức như rắn quấn lấy hắn: “Lạnh.”
Ai mà ngờ được buổi tối đi ngủ không được động đậy gì mới khổ chứ?
Những chỗ không được nàng sưởi ấm bằng thân nhiệt đều lạnh toát, hận không thể cuộn tròn mình lại.
Vệ Vân Kỳ thì sung sướng, sung sướng ôm chặt lấy nàng hơn một chút: “Bây giờ đỡ hơn chút nào không? Hay là ta cởi hết quần áo ra?”
“Ngươi ngoan ngoãn chút, lát nữa sẽ ấm thôi.”
Nhưng Vệ Vân Kỳ có ngoan ngoãn được không, hắn phí công chạy về đây là để ngoan ngoãn à?
Sáng hôm sau, Bách Phúc Nhi vừa tỉnh dậy đã thấy người bên cạnh. Nàng ngáp một cái rồi hỏi: "Sao ngươi còn ở đây?"
Vệ Vân Kỳ nghiêng đầu, sắc mặt phức tạp: "Sao giọng điệu này nghe không đúng vậy?"
Cảm giác như mình bị đối xử như tình nhân vậy.
Bách Phúc Nhi chớp mắt, đột nhiên bật cười. Nàng quay người chống cằm nhìn kỹ hắn, còn vén chăn lên nhìn xem. Cái nhìn kỹ lưỡng kia khiến Vệ Vân Kỳ mặt dày cũng có chút chịu không nổi. Hắn vừa muốn lên tiếng thì Bách Phúc Nhi đã nói: "Nằm sấp xuống đi ta lại nhìn xem?"
“Nhanh lên một chút.”
Vệ Vân Kỳ bất đắc dĩ đành phải quay người lại. Sau khi nàng nhìn lên nhìn xuống một lượt xong lại đắp chăn cho hắn: "Láng coóng, xem ra chuyến đi ra ngoài này cũng yên bình."
Ngoài một vết thương nhàn nhạt trên cánh tay thì mọi thứ đều ổn.
Vệ Vân Kỳ lại quay người lại, sáng sớm ai bị nhìn hết rồi mà còn chịu được? Hắn lập tức xông lên áp nàng xuống dưới thân. Vừa định có hành động tiếp theo thì giọng của Thải Vân vang lên ngoài cửa: “Cô nương, nên dậy rồi ạ.”
Bách Phúc Nhi cười phá lên, ôm vai Vệ Vân Kỳ, cười nói: "Vị tướng quân từng bị đánh hội đồng, thời khắc thử thách độ dày da mặt của ngươi tới rồi, mau dậy đi."
Vệ Vân Kỳ trực tiếp tựa đầu vào cổ nàng, hận không thể quay ngược thời gian lại.
Một lát sau nghe thấy tiếng Bách Phúc Nhi thì Thải Vân cùng mấy người khác bước vào, nhìn thấy Vệ Vân Kỳ thì đều lộ vẻ ngạc nhiên: “Tướng quân, ngài đã về ạ?”
Đối lập với vẻ tự nhiên của Thải Vân thì Xuân Yến có chút khẩn trương. Mà đúng như nàng lo lắng, chỉ thấy nàng rụt cổ lại nói: "Đều tại nô tỳ tối qua ngủ say quá, lại không biết tướng quân đã về, xin tướng quân thứ tội."
Vệ Vân Kỳ.
Đây là ý gì?
Khi hắn chỉnh trang xong bước ra khỏi viện, những người hầu hạ trong viện đều nhìn hắn với vẻ kinh ngạc: “Tướng quân, ngài đã về ạ?”
Bách Phúc Nhi nhịn cười, vai co rụt lại. Đây là cả viện đều chọn cách mất trí nhớ, tất cả đều làm như chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Rốt cuộc thì tối qua mọi người đều đang mộng du mà.
Đợi cười đủ nàng mới nói với mọi người: "Tối qua tướng quân về muộn nên không đánh thức mọi người, đây là tướng quân thương mọi người đó. Mặt khác, tướng quân thấy trong thời gian hắn vắng mặt các ngươi làm việc không tệ nên thưởng cho mỗi người một tháng tiền công."
Đây gọi là phí bịt miệng.
Mọi người trong viện lập tức vui vẻ ra mặt, nhao nhao đưa ánh mắt cảm kích về phía Đều Có Thể Tẩu, bởi vì chủ ý này là do Đều Có Thể Tẩu nghĩ ra. Tối qua, có lẽ Đều Có Thể Tẩu là người đầu tiên bắt đầu mộng du.
Ai chà chà, thực ra tối qua không có chuyện gì xảy ra cả. Mà những người được thưởng thì vui vẻ ra mặt, làm việc vô cùng hăng say.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận