Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 577: Biết được ăn đường không dễ dàng đi (length: 7691)

Hai người liền đứng trong phòng chứa đồ nói chuyện, nói đến chỗ cao hứng còn động tay động chân, con chó nái chó ba trợn ngược mắt lên, "Cha của con ta đều chết rồi, hai vợ chồng các ngươi sao có thể thản nhiên tình chàng ý thiếp trước mặt ta, có phải quá nhẫn tâm không?"
"Nếu các ngươi thật muốn tâm sự thì về phòng riêng mà nói đi, lên giường sinh một đàn con nít cho xong chuyện có được không?"
"Để chúng ta cùng nhau ở cữ."
Nó lẩm bẩm, con ngươi gần như lộn ngược, "Con chó này đang làm cái trò gì vậy?"
Vệ Vân Kỳ rõ ràng nhìn thấy vẻ ghét bỏ trên mặt chó, Bách Phúc Nhi cười gượng một tiếng, "Có lẽ là nó ỷ vào mình đẻ được hai lứa nên mới vậy."
Vệ Vân Kỳ không tin, "Ta thấy giống ghen tị hơn, ừm, chắc chắn là vậy."
"Ngươi nói trước đây nó bị ép nuôi con, vậy nó làm sao lại có con? Không lẽ nó lại chạy ra ngoài làm bậy sao?"
"Ta đoán chắc là có con chó khác bị trói chung với nó, không thì là bị người ta phụ bạc, không thì là bị bắt lên bàn, nó không có bạn đời, đáng thương thật."
"Hay là tìm bạn tình cho nó đi."
"Gâu!!!” Sơn Huy không thể nhịn được nữa, cảm thấy gã đàn ông này thực sự quá đáng ghét, sau này bọn nó không thể làm bạn được!
Nhưng nếu tìm bạn cho nó thì có thể tìm con nào đẹp trai hơn không?
Phi phi phi, nó đang nghĩ cái gì vậy?
Ôi cha mẹ ơi, ta xin lỗi người.
Đến giờ ăn cơm tối, Vệ Vân Tinh lén giục Vệ Vân Kỳ mau chóng làm cho Bách Phúc Nhi mang thai, "Trong nhà dòng dõi mỏng quá, em dâu vừa nhìn là thấy tướng đa tử đa phúc, ngươi phải cố gắng lên chút."
Vệ Vân Kỳ sờ mũi, "Từ từ đã, ngược lại đại ca cũng nên tranh thủ chút đi chứ, A Thư cũng đã một tuổi rồi."
Quả đúng là vợ chồng từ nhỏ đánh nhau đến lớn, nói chuyện cũng y như nhau, Vệ Vân Tinh lườm một cái, "Mợ của ngươi mệt, để cho nàng nghỉ ngơi nhiều hơn chút."
Vệ Vân Kỳ xòe hai tay, "Trùng hợp ghê, em dâu ta cũng mệt mỏi, ngươi xem ngày nào nàng cũng bận bịu đủ thứ chuyện, ngoài kia lại còn một đống việc đang chờ, giờ nàng không tiện có thai."
Lý do này vừa đưa ra, Vệ Vân Tinh vậy mà không còn gì để nói, lẽ nào lại muốn vợ chồng bọn họ?
Vệ Vân Kỳ cười hì hì ôm lấy vai hắn, "Muốn ta nói thì chuyện này có gì gấp gáp, sinh tử có mệnh giàu sang do trời, vạn sự cứ xem nhẹ đi, nhà ta giờ cũng có A Thư rồi, coi như đã có người nối dõi tông đường, không vội, không vội."
Vệ Vân Tinh hừ hừ hai tiếng, "Nếu theo ý ngươi nói thì hồi xưa ngươi hì hụi luyện võ làm gì, số trời đã định cho ngươi làm võ thám hoa, tự nhiên cái danh hiệu đó sẽ rơi trúng đầu ngươi thôi sao."
"Chúng ta cũng đâu cần phải ra cửa buôn bán, tiền tự khắc đến đầy kho nhà, muốn tiêu sao thì tiêu."
Vệ Vân Kỳ câm nín.
"Ta nói bậy rồi, coi như ta đánh rắm."
Nói xong chống hông định bỏ đi, Vệ Vân Tinh kéo hắn lại, "Ngươi định đi đâu."
Vệ Vân Kỳ ngẩng mặt nhìn trời, "Đương nhiên là về nằm xuống rồi, ta không sớm trở về thì ngươi lấy đâu ra cháu trai cháu gái?"
Vệ Vân Tinh cười khoái trá, "Về đi, mau lên, đừng có lề mề nữa."
Hai anh em người trước người sau bỏ đi, dưới mái hiên sau lưng, Vệ lão gia tử khẽ thở dài, bọn họ, một chút cũng không để chuyện nối dõi tông đường trong lòng.
"Cô nương, mầm mạch được rồi."
Trời oi bức, mầm mạch nảy nhanh, Bách Phúc Nhi vừa nghỉ ngơi ở phủ được hai ngày chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ thì tẩu tử hớn hở đến báo, "Chắc là có thể làm đường rồi."
Thật là đợi đến hoa cũng tàn cả rồi.
Bách Phúc Nhi thấy mặt trời chói chang nên cũng bỏ ý định ra ngoài, chuẩn bị hôm nay dạy cả nhà cách làm kẹo mạch nha.
"Nhìn kỹ nha, mầm mạch nảy đến như thế này là được, tiếp theo là rửa sạch sẽ rồi thái nhỏ, trước khi làm bước này thì trước đó đồ một nồi cơm nếp."
Mọi thứ đều chuẩn bị theo lời Bách Phúc Nhi, tẩu tử nhanh tay lẹ chân đồ cơm, sau đó Bách Phúc Nhi chỉ mọi người rửa mầm mạch, sau đó băm nhỏ, đợi khi hai bước này làm xong thì cơm nếp cũng vừa chín tới, để nguội đến nhiệt độ thích hợp thì bắt đầu trộn, độ dính của cơm nếp lớn, Bách Đại Khả ra tay trộn, đợi Bách Phúc Nhi bảo là được thì mới dừng lại.
"Tiếp theo chỉ cần chờ thôi, xem thời tiết sáng sớm mai là có thể bắt đầu nấu đường."
Tam Tuyền lè lưỡi, "Phức tạp vậy à."
Thải Vân nói, "Ăn đường thì phức tạp vậy đó, sáng sớm mai bắt đầu nấu đường, ngươi phải đến chiều tối mới được bỏ vào miệng, biết ăn đường đâu phải dễ dàng đâu."
Cả nhà Bách Đại Khả đều gật đầu, "Đúng là không dễ dàng."
Nhưng nghĩ lại bản thân đã học được một nửa, bọn họ cảm thấy chút phiền phức này không đáng gì, đây là đường đó.
Vừa ăn cơm trưa xong thì người gác cổng báo Trịnh Khải Viễn đến.
Hôm nay Trịnh Khải Viễn đến có vẻ là để mang lễ vật, "Mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa, hôm nay cố ý đến tận cửa để tạ ơn."
Sáng nay quản sự Lưu bên cạnh Hứa đại nhân lại xuất hiện tại Xuân Sinh đường, mang rất nhiều lễ vật, đại ý là bọn họ đã tra rõ rồi, là người dưới tự ý làm việc này, chủ tử nhà Hứa đều không hề hay biết, cảm thấy thập phần có lỗi với Xuân Sinh đường.
Đương nhiên, ai làm cụ thể, hay là bị ai xúi giục thì một chữ cũng không nhắc đến, "Đền bù một ngàn lượng tổn thất của chúng ta, ý ngoài lời là sự việc này đến đây thì dừng."
"Chuyện của nhà giàu đâu phải chúng ta có thể hiểu được, nhưng sự việc đã được giải quyết thì chúng ta cũng không có ý kiến gì, nhận đồ, cũng coi như đã bị người ta bịt miệng."
Nói tóm lại thì vẫn không thể đắc tội nổi, người ta chịu cho họ một công đạo như vậy, đã là nể mặt Cổ tiên sinh và Vệ gia rồi.
Bách Phúc Nhi cũng nói là nên thấy tốt thì nhận, "Mấy người tôi dẫn đi còn ở đó chứ?"
"Đi rồi, vừa đi xong."
Trịnh Khải Viễn kể hết ngọn ngành cho nàng, "Cô nương bị thương vẫn luôn ngóng kết quả, biết mọi việc đã giải quyết thì nói muốn về, chúng ta cũng không giữ, còn một cô nương khác thì có chút khó giải quyết, sợ là không sống được, ta có hỏi thăm quản sự Lưu kia, nói cứ để chúng ta quyết định, sẽ không có ai đến gây phiền phức cho chúng ta, chỉ có thể cố gắng cứu thôi, không cứu được thì cũng hết cách."
Bách Phúc Nhi đoán người mua quả khế hồng kia là người dưới trướng nhà Hứa, nhưng cụ thể là ai thì không biết, quả khế hồng khi đó chỉ muốn ôm chân nàng, những chuyện liên quan thì đầu óc không nghĩ tới, nàng muốn nghe ngóng cũng không được.
"Đi thì cứ đi, lát nữa ta sai người qua tính tiền."
"Không cần."
"Nên dùng, vẫn nên phân rõ ràng thì tốt hơn."
Thấy nàng kiên quyết, Trịnh Khải Viễn cũng không nói nhiều, chuyển sang chuyện dựa vào Cổ tiên sinh, "Vốn định dựa theo quy tắc chung, mỗi năm cung phụng hai ngàn lượng, nhưng trong đây cũng phải nhờ chút phúc của ngươi, ngươi xem mỗi năm ba ngàn hai được không?"
"Tiền bạc phát sinh khi hỗ trợ thì chúng ta đều chi, các loại lễ tết không thiếu."
Tính ra thì bọn họ vẫn là được lợi, tương đương với bỏ tiền ra mời hai cái chỗ dựa.
Bách Phúc Nhi cũng hài lòng với sự suy tính của hắn, bởi vì quả thật nàng cũng bỏ công sức ra, cho nàng tiền thì nàng không thể nhận, nhưng biếu cho sư phụ thì là một chuyện khác, "Vậy thì cứ như vậy đi."
Trịnh Khải Viễn chắp tay cảm tạ, "Vậy đa tạ."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận