Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 358: Này đại con la không tầm thường (length: 3856)

Con la lớn không thấy, lại còn chạy ra kinh thành, Bách Phúc Nhi thập phần lo lắng, dặn dò một tiếng mang Vị Phong liền muốn đi, Cổ tiên sinh thấy không vừa mắt, "Sao vậy, coi nơi này là huyện Thương Khê à, chuẩn bị chạy bộ đi?"
Cổ thiếu phu nhân vội vàng phân phó người chuẩn bị xe ngựa, "Bảo xa phu đưa các ngươi đi thôi."
Bách Phúc Nhi cảm ơn một tiếng, ra cửa lên xe liền hướng cửa thành đi.
Giờ khắc này, ở địa phương cách thành hai mươi dặm, mấy người cưỡi ngựa đang phi như bay trên đường, con la lớn ở đằng sau hừ hừ đuổi theo, bị đuổi như vậy lâu mấy người sớm đã phát hiện ra nó nhưng vì có việc gấp nên không ai phản ứng, ngược lại còn tăng thêm tốc độ.
Mấy con ngựa gia tốc, con la lớn cũng nhanh hơn, bình thường nó toàn thích nghĩ lung tung nhưng hôm nay nó lại không rên một tiếng, chỉ cắm đầu chạy vội, phải biết rằng, cho dù nó có thiên phú dị bẩm, cuối cùng nó vẫn là con la, đua sức bền nó không sợ nhưng chạy nhanh thời gian dài như vậy, thật ra cũng không quá chịu nổi.
Lúc Bách Phúc Nhi ngồi xe ngựa ra khỏi cửa thành thì con la lớn cảm giác chân mình đã chạy nhanh tới mức ra tàn ảnh, đây còn là lần đầu tiên nó đuổi theo ngựa chạy lâu như vậy, đối với nó dù có thiên phú nhưng sống an nhàn sung sướng mà nói, quá khó.
Bách Phúc Nhi một đường hỏi người đi, nhưng con đường thẳng băng cứ thế xuất hiện ngã rẽ, trên ngã rẽ lại có vết bánh xe và dấu vó ngựa, thật sự không dễ phán đoán con la lớn đã đi đâu, khi bọn họ gặp được Vị Khổ ở một ngã ba thì triệt để mất phương hướng.
Oanh long long ~~~ Âm thanh sấm rền từ phía chân trời vọng lại, càng ngày càng gần, sau đó đến đỉnh đầu chợt lóe, trời đang sáng nhanh chóng tối sầm, mây đen kéo đến, xa phu quay đầu ngựa đi về phía quán trà gần đó để tránh mưa, nửa đường mưa rào hạt lớn như hạt đậu lốp bốp rơi xuống, rất nhanh mưa trút xuống như thác, mặt đất đảo mắt đã đọng nước, Bách Phúc Nhi khóc không ra nước mắt, thế này thì càng tìm không thấy.
Vị Khổ hướng ông chủ quán trà hỏi thăm tin tức, ông chủ lắc đầu, "Ở đây mỗi ngày đều có xe ngựa lui tới, người cưỡi ngựa cũng không ít, các ngươi nói vậy thì chung chung quá."
Vị Khổ sắp khóc, "Tiểu sư thúc ~"
Bọn họ để mất con la lớn của tiểu sư thúc, trong lòng hối hận không kịp.
"Không sao."
Bách Phúc Nhi thở dài một hơi "Chúng ta quay lại nghe ngóng xem có ai nhận ra con ngựa đen và người cưỡi ngựa đen không."
Con la lớn rất thông minh, có lẽ tự nó sẽ quay về.
Cùng lúc đó con la lớn cùng mấy người kia chạy càng ngày càng xa, trên đường cũng không hề có chỗ nào tránh mưa, chỉ có thể phi như bay trong mưa, nước mưa làm mờ tầm mắt, nhưng con la lớn thấy cái mông ngựa trước mặt là một chút cũng không có ý định từ bỏ mà nghĩ muốn gắng sức vượt lên, thậm chí còn một lần vượt qua con ngựa đen dẫn đầu cố ý nhấc chân đá một thân bùn lên người ta.
Mưa to không biết rơi bao lâu, cũng có vẻ như chỉ một thoáng, rất nhanh mây đen tan đi, trời quang mây tạnh, con la lớn cũng cùng mấy con ngựa phía trước tới đích.
Nơi đó hóa ra là một doanh trại quân đội, mấy người ướt đẫm toàn thân từ trên lưng ngựa nhảy xuống, có binh lính tiến tới dắt ngựa, năm người năm con ngựa, còn thêm một con... hừ hừ thở phì phò. Con la!
Người canh giữ cửa lớn doanh trại vô cùng kinh ngạc, một người vừa xuống ngựa quay đầu vỗ vỗ lưng con la lớn, vui vẻ a mở miệng, "Tướng quân, không ngờ đó, một con la lại có thể đuổi kịp tốc độ của ngựa, nhìn nó béo phì tráng kiện thế kia, ăn không ít đồ ngon đây."
Một người khác cười nói: "Đúng là không ngờ, có đoạn nó còn chạy lên phía trước chặn đường."
Truy Ảnh vốn là ngựa yêu của đại tướng quân, một ngày đi được tám trăm dặm, con la lớn này quả không tầm thường.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận