Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 482: Vệ gia người lại nói nạp thiếp (length: 8020)

Vệ phu nhân thấy Bách Phúc Nhi mặt mày tươi cười, lại còn nhiệt tình gấp bội, thiếu chút nữa đã khen Bách Phúc Nhi thành một đóa hoa.
"Ta thấy Vệ phu nhân quá nhiệt tình, có cảm giác như thể qua thôn này là hết cửa hàng, hận không thể hôm nay trói Phúc Nhi đi luôn vậy."
Tiễn Vệ gia người đi rồi, Bách Quả Nhi hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Văn thị dù sao cũng là người có hai con trai, là người từng trải, nên nói, "Muốn đến cầu hôn con gái nhà người ta, đâu có dễ vậy."
Nghĩ tới lúc trước bà đi cầu thân cho con, cũng phải nói đủ một rổ lời hay, thái độ đặc biệt hạ mình.
"Cầu hôn cầu hôn, vậy tất nhiên là phải cầu."
Ở thôn, nhà nào cưới vợ mà trước đó nhà trai chẳng phải mẹ chồng hạ mình, cả nhà xúm xít lấy lòng.
Nhưng khi cưới được về nhà thì khác, nhà gái lúc nào cũng mong con gái mình sống tốt ở nhà chồng, đối với con rể còn thân hơn con trai ruột, với thông gia thì nhường nhịn đủ đường.
Bách Quả Nhi nháy mắt với Bách Phúc Nhi, "Đi, vào viện tử của ngươi nói chuyện."
Hai tỷ muội vừa đi, Văn thị liền cùng Lý bà bàn bạc, hứng thú cũng không cao lắm, mỗi bước đi đều khó khăn, vì nó liên quan đến cả đời Phúc Nhi nhà bà.
Lý bà ngước mắt nhìn bà, "Hiểu cưới vợ khác, gả chồng khác?"
Nghe câu này, trong lòng Văn thị lại càng khó chịu, dù năm đó bà cầu thân cho hai con trai, thái độ có hạ mình, nhưng lòng bà vui vẻ lắm, đó là hỷ sự mà, bà thông gia gây khó dễ bà cũng không để tâm, chỉ muốn cưới con gái nhà người ta về.
Giờ vị trí đổi rồi, thì cảm giác lại khác.
"Chuyện này không vội trong hai ngày, còn phải xem ý Phúc Nhi thế nào, nếu Phúc Nhi không ý kiến gì, thì mới quyết."
Những năm này Trương Tiên Ngọc vẫn luôn kén chọn, cố gắng tìm người nào đó ưu tú về mọi mặt, nhưng thiên hạ làm gì có người đàn ông nào hoàn hảo, ai chẳng có tật xấu?
Trương Tiên Ngọc là chị dâu, tự nhiên có nhiều lo lắng, nhưng Lý bà không phải người hay dây dưa, "Điều kiện nhà Vệ gia thế nào mọi người đều rõ, công tử nhà Vệ gia chỉ cần xuất hiện trước mặt người khác, thì ai cũng hiểu, nếu đến người này mà còn không ưng, về sau càng khó."
Con người ta thường có sự so sánh, về sau nếu có mối mai lại nhắc đến công tử nhà Vệ gia, người ta sẽ nghĩ nhà họ Bách cao ngạo, điều này không tốt cho cả nhà họ Bách, nhất là cho Phúc Nhi nhà bà.
Cũng may người nhà Vệ gia tuy gấp gáp nhưng cũng không tuyên dương ra ngoài.
Ba ngày thời gian trôi nhanh, hôm nay là ngày Vệ gia mở tiệc chiêu đãi, hôm qua người nhà Vệ gia lại tới một chuyến, mời cả nhà Bách gia cùng đi, nhà Bách gia đông người không tiện đều đi cả, nếu đi đến nhà Vệ thì lại phải kê thêm mấy chỗ ngồi, giống như ăn nhờ ở đậu.
Vệ gia nói lần này bày mấy chục bàn, người đông mới náo nhiệt, không bắt ép tất cả đều đi, vì thể diện, Bách gia cũng không từ chối, sáng sớm mọi người đã thay quần áo tử tế, cũng mang những đồ trang sức đã mua nhưng không mấy khi dùng đến.
Ý của Lý bà, là không thể để mất mặt.
Đến nơi thì cổng Vệ gia đã khách khứa tấp nập, người nhà Vệ đã làm lễ tảo mộ trở về, đang chào hỏi khách.
Vệ Vân Kỳ hiện là tướng quân phẩm cấp cao, Vệ gia cũng nhờ đó mà phất lên, người trong tộc, người làm ăn, người thân thích, cả người trong nha môn cũng đều tới, mấy vị tộc lão nhà Vệ đỏ hết cả mặt, cảm thấy đây chính là khoảnh khắc vinh quang của nhà họ Vệ.
Vệ Vân Kỳ, người tối hôm qua mới gấp rút về, đang nói chuyện với các bậc trưởng bối, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra cửa, hắn không giỏi khoản này, cũng không thích những nơi ồn ào như vậy, nhưng cha và anh đã khuyên bảo, bắt hắn hôm nay nhất định phải tham gia, phải tỏ ra dịu dàng một chút, chỉ một ngày thôi là xong.
Bách gia đến thì càng thêm náo nhiệt, rất nhiều người ở đó người nhà Bách đều quen, túm vào kéo ra cười nói, lấy lòng khen ngợi nhau, Bách Phúc Nhi tiếc nuối tam thúc không đến, những nơi thế này rất hợp với ông.
"Phúc Nhi muội muội tới rồi à?"
Tần Chước Chước ôm bụng trước tiên thấy Bách Phúc Nhi, cười tủm tỉm tiến lên kéo người đi, nói đã lâu không gặp muốn nói chuyện riêng.
Thấy bụng cô nàng to, Bách Phúc Nhi giật mình, "Ngươi bụng to thế này mà từ kinh thành đến à?"
Gan dạ thật đấy?
Tần Chước Chước bất đắc dĩ, "Ta lúc ra cửa không to như vậy, dọc đường thì lớn."
"Ta vừa đến đã nghe nói trước đó ngươi gặp chuyện không may, không sao chứ?"
Bách Phúc Nhi đỡ nàng, sợ nàng đi hụt chân, "Không sao, chỉ là một phen kinh hồn."
Hai người rời đi, không ít người nhà Vệ nhìn thấy, lần này Vệ gia có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng, nghe nói kê những mười mấy bàn, có thể thấy là gia tộc lớn cỡ nào.
Lần trước mấy ông chú của nhà nhị ở chỗ Vệ Vân Kỳ gặp phải trắc trở, các cô nương nhà đó về là không thèm nữa, nhưng mấy ông bà lão này cũng chưa hết hi vọng, sau khi Vệ Vân Tinh về họ liền tính đến chuyện của Vệ Vân Tinh.
Họ cảm thấy tuy Tần Chước Chước sắp sinh, nhưng sinh con trai hay gái vẫn chưa biết, mà dù sinh con trai thì đã sao?
Vệ gia hiện tại khác xưa rồi, có tiền còn có cả quan, nghe nói nhị thiếu gia nhà họ đang quản lý một đám người, uy phong lắm, nhà như vậy sao có thể không nạp thêm mấy nàng thiếp để giúp khai chi tán diệp, nếu không thì cơ nghiệp lớn như vậy về sau ai quản?
Mà nói nữa, nhị thiếu gia cho dù sau này không nạp thiếp thì anh trai nạp thiếp, sinh thêm vài đứa, sau này các cháu cũng có thể giúp đỡ ông chú, mọi người nâng đỡ nhau còn hơn giúp người ngoài?
Bọn họ đều thấy mấy binh sĩ theo nhị thiếu gia mặt mày hớn hở, thừa biết họ theo nhị thiếu gia mà được nhiều chỗ tốt thế nào.
Những người này tự cho là mình hiểu rõ, còn Vệ Vân Tinh thì khác Vệ Vân Kỳ, từ nhỏ tính tình đã tốt, tám chín phần là muốn đáp ứng.
Nhị thúc công và tam thúc công liếc nhau, nhị thúc bà và tam thúc bà cười đi tìm Vệ lão phu nhân.
Vệ lão phu nhân lo liệu tiệc hôm nay mất không ít tâm sức, lại đi hạnh hoa thôn vất vả một chuyến, về liền cảm thấy có hơi mệt, sau khi chào hỏi một hồi liền về sân của mình nghỉ ngơi, hai bà thúc đến thì vừa hay không có ai bên cạnh, tự nhiên ngồi xuống, bắt đầu một tràng kể công với Vệ lão phu nhân, nói bà có phúc vân vân.
Vệ lão phu nhân cố gắng giữ tinh thần mới đáp hai câu, hai bà thúc liền bắt đầu nói đến chuyện nạp thiếp cho Vệ Vân Tinh, "Ta nói cho bà biết con dâu trưởng nhà bà không phải người hiền, nhà giàu có quy củ cả, bản thân có thai rồi phải giúp chồng nạp thiếp, ta thấy con dâu bà không hề có ý đó, cái bụng lớn thế kia mà còn chiếm chồng, thằng cả khí huyết hăng hái, không được làm uất ức nó."
Vệ lão phu nhân chỉ thấy đầu ong ong, dưới đáy lòng nổi lên một cỗ lửa giận, cố nhịn nói, "Lời này là Vân Tinh nói với các người sao?"
Hai bà thúc trách cứ nhìn Vệ lão phu nhân, "Không phải chúng ta cậy già lên mặt muốn nói bà, chuyện này bà nên nói với mẹ thằng cả cho phải, bà làm mẹ chồng, thấy bà ấy quan tâm đến con dâu như vậy, còn sợ va vào đâu ấy, làm gì có mẹ chồng nào lại như vậy?"
"Ở nông thôn chúng ta, người bụng to vẫn phải xuống đồng làm việc, con dâu trưởng nhà bà đúng là quá yếu ớt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận