Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 466: Hồ công tử sản sinh ảo giác (length: 7648)

Thải Vân cảm thấy mình nghĩ chẳng có gì sai, cái tên đó khi ở trước mặt mọi người thì giả bộ như ai liếc nhìn hắn một cái là sẽ bị hắn để ý, còn lúc riêng tư thì lại vênh váo ta đây đẹp trai có thể hấp dẫn cả thiên hạ con gái, trách sao con cóc lại chọn trúng hắn, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Bị Thải Vân nói một tràng, mặt Hồ công tử đỏ bừng, trên khuôn mặt ửng hồng kia những nốt mụn như ẩn như hiện có vẻ sắp nứt ra, Trương Tiên Ngọc không hiểu sao lại mềm lòng, “Hồ công tử vẫn nên chữa lành mặt đi rồi tính tiếp.”
Nghe nói hắn cũng là một trang tuấn tú mỹ thiếu niên, bị một con cóc ghẻ làm cho ra nông nỗi này, thật đáng thương.
Đương nhiên, chuyện cầu hôn thì khỏi bàn nữa.
Hồ công tử sờ mặt mình rồi quyết tâm, nhất định phải mau chóng chữa lành mặt, cho người Bách gia xem mặt mũi của mình thế nào, phải khiến họ hối hận, hừ!
Hồ công tử kiêu ngạo bỏ đi, nhận được tin tức, Bách Phúc Nhi không khỏi ngạc nhiên, đồng ý với lời Thải Vân, "Có lẽ con cóc kia đã bỏ lại đầu óc của mình rồi."
Di chứng nặng nề thật đấy.
Mấy ngày tiếp theo, Bách Phúc Nhi trải qua hai đời cộng lại lần đầu tiên cảm nhận được nỗi khổ bị đàn ông đeo bám, chỉ cần nàng ra khỏi cửa là y như rằng sẽ gặp Hồ công tử, mà mỗi lần hắn ta đều có lý do rất chính đáng, nào là phong cảnh trong thôn đẹp nên đi dạo, nào là đưa bà Trương Ba bị trẹo chân về nhà, nào là trưởng thôn Vương vừa đánh rơi ít rau củ nên hắn giúp đưa về... Một bộ dạng thanh niên ưu tú.
Đáng sợ nhất là khi mặt hắn ta dần dần lành lại, hắn bắt đầu bỏ mũ sa, như một con bướm hoa lượn lờ trong thôn.
Hắn giành giúp bà Trương Tư chặt củi, nhiệt tình giúp thím Trương Ngũ gánh đồ ăn, gặp trẻ con thì cho kẹo, ngay cả Ma Bà bị bệnh hắn cũng chủ động tới nhà biếu tiền an ủi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã lấy được tình cảm của tất cả phụ nữ trong thôn từ tám mươi đến hai ba tuổi, đến mức bà Trương Tư tổ chức tiệc thọ sáu mươi cũng mời hắn đến dự.
Hắn ta còn nhiệt tình mang lễ vật tới, một phần quà vô cùng xứng đáng, cộng thêm tài ăn nói, lại mua đủ thứ đồ ăn vặt rồi cùng mấy bà thím trong nhà bà Trương Tư ăn uống, nhanh chóng hòa nhập vào trung tâm giao lưu thông tin của thôn Văn Xương, được các bà thím đánh giá cao, mấy bà thím nhiệt tình còn muốn giới thiệu con gái cho hắn làm vợ, khiến những cô nương trong thôn đang tuổi cập kê đều thần hồn điên đảo.
“Cô nương, con cóc tinh đó quá lợi hại.”
Thải Vân về dò la tin tức, thở dài một hơi, “Con cóc tinh quá hung tàn, đã lấy lòng được hết mọi người trong thôn, ai cũng khen là một thanh niên tốt hiếm có, cô nào lấy được hắn thì cả đời hưởng phúc.”
“Hôm nay thím Trương Ba còn bảo muốn giới thiệu con gái cho hắn, người ta chưa nói gì đã nhìn về hướng Bách gia chúng ta, mấy bà thím hiểu ý hết, giờ còn bàn tán hai người rất xứng.”
"Phỉ!"
“Cóc tinh quá có tâm cơ, cô nương, cô nói xem có phải con cóc tinh kia còn giấu trong người hắn chưa đi không?”
“Đạo trưởng ra tay chưa đủ mạnh, trừ khử không sạch.”
Thấy Thải Vân tức giận lẩm bẩm, Bách Phúc Nhi cũng thấy ghê tởm ít nhiều, nếu hắn ta cứ tiếp tục phát huy thì sau này nhà bọn họ sẽ bị coi là chê nghèo tham giàu, cao ngạo khinh người.
"Mặt hắn ta đã lành?"
Thải Vân bĩu môi, “Chắc là lành rồi, so với lúc đầu đã nhỏ đi hai vòng, trông ra dáng người, bằng không mấy bà thím trong thôn cũng không thích hắn ta như vậy.”
“Cô nương, ta thấy hắn ta đang cố ý làm hỏng thanh danh của cô, muốn thông qua người trong thôn, cô xem, mọi người đều khen hắn ta, các cô nương đều thích, loại người như vậy mà cứ muốn nhắm vào cô nương, lại còn chướng mắt cô nương, chẳng mấy chốc cô sẽ bị cả thôn xa lánh, ý đồ thật là hiểm ác.”
Bách Phúc Nhi nhíu mày, xem ra nàng cần nói chuyện với tên cóc công tử này một chút.
Về phần nói như thế nào ư?
Đương nhiên không thể để nàng tự đi được.
“Thải Vân à, cô nương có chuyện cần giao cho ngươi làm.”
Nàng về phòng lấy ra một thứ bảo bối chưa từng dùng giao cho Thải Vân, sau một hồi căn dặn thì mắt Thải Vân đã sáng lên như sao.
Đêm đó, Hồ công tử sau một ngày diễn trò thì mệt mỏi nằm bẹp trên giường, miệng lẩm bẩm, “Đã giăng lưới mấy ngày, ngày mai nên thu lưới rồi.”
Tiểu tư cảm thấy công tử nhà mình đúng là vô sỉ, mấu chốt là trước kia cũng đâu thấy vô sỉ thế này, chẳng lẽ cóc tinh lại quay lại?
Công tử nhà bọn họ trước kia cũng tự luyến nhưng hiện giờ chẳng khác nào người điên, sợ không phải đang ham tiền tài người ta chứ?
Quả nhiên là tiền tài làm động lòng người, Bách gia giàu có hơn nhà bọn họ nhiều.
Đèn trên bàn đột nhiên nhấp nháy hai lần, từ mờ ảo biến thành xanh lè, Hồ công tử đang nằm bỗng bật dậy, ngọn đèn lại bình thường cháy sáng, cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tiểu tư có chút sợ, "Công công tử, vừa rồi đèn có phải chuyển màu xanh không?"
"Ôi chao, ta nghe nói ở thôn hay có những thứ không sạch sẽ, cái khách điếm này..."
Đột nhiên một cơn gió thổi tới, hắn rụt cổ lại ngay, Hồ công tử vừa mới gặp chuyện với cóc tinh, tinh thần vẫn còn yếu, bị dọa giật mình một cái liền run rẩy, "Đóng... đóng cửa sổ lại."
Tiểu tư vội vàng rời giường đóng cửa sổ, ngay khi cửa sổ đóng lại thì đèn tắt ngúm.
"Công... công tử, người đâu?"
Tiểu tư sợ muốn chết, run rẩy mò cây châm lửa để thắp lại đèn, lúc này mới thấy rõ người trên giường đã trốn vào trong chăn, run lẩy bẩy như tàu lá chuối.
Tiểu tư đứng cạnh giường, lòng ngổn ngang trăm mối, đợi một lúc lâu đèn vẫn không sao, tiểu tư đoán là gió thổi làm tắt đèn, bây giờ đóng cửa sổ là ổn.
Hắn tự an ủi mình như vậy, cũng an ủi Hồ công tử, rồi lại đợi một tuần hương, thấy không có gì xảy ra nên tiểu tư liền rời khỏi phòng, gần như là chân trước vừa đi chân sau đèn trong phòng đã tắt ngúm, đồng thời cửa lớn truyền đến tiếng cót két, như có ai đó từ bên ngoài đẩy vào, Hồ công tử lấy hết can đảm, "Ngươi muốn chết hả, đi ra rồi lại đi vào làm gì?"
Không ai trả lời, một bóng đen lờ mờ hướng đến mép giường, hắn cảm giác có người đang ngồi xuống mép giường, "Oạc ~~~"
Tiếng cóc kêu vang bên tai hắn, Hồ công tử cả người choáng váng, đầu óc bắt đầu điên cuồng tưởng tượng một con cóc to lớn ngồi bên giường hắn, cắn chặt môi, nước mắt tuôn trào.
Hồ lão bản đêm hôm đó tiện đường qua, thấy đèn trong phòng con trai mình còn sáng, tò mò đi qua nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa vào liền thấy đứa con trai bảo bối của mình đang cắn chăn gối đầu khóc sướt mướt.
"Nhi à, con làm sao thế?"
Đèn trên bàn lóe lên một cái rồi lại tắt.
Thải Vân nửa đêm lén trở về, Khoai Lang làm vệ sĩ cho nàng, một người một chó chạy vội trên đường làng, vào cửa Thải Vân vội vàng chạy tới phòng Bách Phúc Nhi, "Cô nương, thành rồi."
“Bột thuốc kia quá lợi hại, ta lén bỏ vào dầu thắp, cóc công tử đã khóc cả nửa đêm, vừa rồi cha hắn vào cũng mắc lừa, hai cha con lúc này chắc đang ôm nhau khóc rồi, ha ha ha ha~~~”
Trong chăn, Bách Phúc Nhi khẽ nhếch môi cười, đó chính là bột phấn tạo ảo ảnh nàng được tặng để phòng thân, chỉ cần đốt lên thì sẽ khiến người ta bị ảo ảnh, sợ cái gì thì thấy cái đó, nói ra thì đây là lần đầu nàng dùng, xem ra hiệu quả không tệ nhỉ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận