Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 381: Ngươi còn là nhận định Bách gia nha đầu? (length: 7660)

Hôm nay buổi sáng cộng thêm buổi chiều, Bách Phúc Nhi hoàn thành hai việc lớn, tỏ vẻ khá hài lòng, tâm trạng đặc biệt tốt, việc bây giờ chỉ là chờ đợi phản hồi.
Vệ Vân Kỳ suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, "Ngươi ở kinh thành không lâu, Càn Nguyên quán ở kinh thành cũng không có người thường trú, dù có hợp tác với các hiệu thuốc kia, về sau liên lạc có thể không tiện không?"
"Hay là do ngươi quá tin người ta, sau đó mỗi năm ngươi chỉ qua một lần, như vậy thì kiếm được bao nhiêu cũng do người ta định đoạt."
Vấn đề này Bách Phúc Nhi cũng đang cân nhắc, "Ta cũng nghĩ đến việc bán đứt công thức hay là hợp tác, sở dĩ nghĩ vậy cũng vì không dễ quản lý."
Nghiêng đầu nhìn Vệ Vân Kỳ, "Ngươi có cách nào hay hơn không?"
Vệ Vân Kỳ gật đầu, "Từ lúc rời khỏi Trường Xuân phường ta đã muốn nói rồi, mấy cửa hàng ngươi tìm đều là cửa hàng lớn, họ yêu cầu cao, phần trăm lợi nhuận của họ chắc chắn không ít."
"Ta có một người bạn, nhà trước kia là thương gia dược liệu nổi tiếng ở phương Bắc, gặp tai nạn bị trọng thương, xuống dốc rất nhanh, hiện giờ chỉ là gắng gượng, rất khao khát thuốc mới hoặc đan dược mới, nếu ngươi chịu tìm họ, có thể lấy được giá tốt hơn, họ cũng có thể nhờ đan dược mới mà vực dậy."
"Ngươi không cân nhắc chút sao?"
Bách Phúc Nhi chớp mắt, "Đây là khác nhau giữa dệt hoa trên gấm và đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nếu có thể ta đương nhiên muốn chọn cái sau, nhưng trước hết họ phải có khả năng bán được những đan dược đó."
Về nỗi lo của nàng, Vệ Vân Kỳ cong môi cười, "Dù chỉ là gắng gượng, nhưng mạng lưới quan hệ và các đường dây trước kia của họ vẫn còn, họ chỉ thiếu một cơ hội thôi."
Nghe vậy Bách Phúc Nhi tỏ vẻ có thể nói chuyện.
"Ta sẽ nhắn tin cho họ, ngày mai đi, mai ta dẫn ngươi đi một chuyến."
Bách Phúc Nhi gật đầu, đồng ý.
Khi trời dần tối, Vệ Vân Kỳ đưa Bách Phúc Nhi về Cổ gia, còn ở bên ngoài nán lại một lúc, cuối cùng vẫn phải về phủ, vừa về đến nhà, Vệ nhị phu nhân và mấy người đã vây lấy, mặt ai nấy đều hớn hở, "Nghe nói hôm nay con đi dạo phố với Phúc Nhi hả?"
"Giờ mới về, còn chưa ăn cơm đúng không?"
"Canh hầm buổi trưa mẹ vẫn giữ cho con, mau đi ăn cơm thôi."
Vệ Vân Kỳ cảm thấy có chút khó chịu, tỏ vẻ không hứng thú với món thập toàn đại bổ thang, không còn cách nào đành mở miệng, "Mấy món bổ dưỡng này không nên lạm dụng, lỡ bổ ra vấn đề thì không đáng, cứ ăn uống bình thường là được rồi."
"Với cả, mọi người có thể trở về như trước được không, coi như không biết gì hết, nên làm gì cứ làm nấy?"
"Con không cần đặc biệt chăm sóc đâu ạ."
Hắn muốn làm người trong suốt, xin đừng dồn ánh mắt vào hắn.
Tần Chước Chước cười nói, "Tiểu thúc đừng nói thế, trước đây là do chúng con nhiều sơ sót, chúng con muốn bù đắp cho thúc."
"Đúng đó nhị đệ, sau này có gì cứ nói với ca, ca đều tin đệ."
Vệ Vân Kỳ trợn mắt nhìn trời, thở dài một tiếng, "Còn hai ngày nữa là thi rồi, hai ngày này nên ăn uống thanh đạm, chỉ cần thuốc bổ là được, không cần cá lớn thịt heo."
"Được, được, được."
Vệ nhị phu nhân liên tục gật đầu, "Con nói sao là vậy."
Cả nhà dùng bữa xong, Vệ Vân Kỳ về sân của mình, Vệ nhị phu nhân trong lòng vô cùng vui sướng, với bà mà nói, trong hai ngày nay, cái gì phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh cũng không thể diễn tả hết tâm trạng của bà.
Đứa con trai tưởng là phá gia chi tử, nay chuyển mình thấy tiền đồ, mấu chốt là bà cũng không tốn công sức gì để đạt được điều này, cái này là làm sao mà nói?
Thật là mừng thầm.
"Phải nói nha đầu Phúc Nhi này thật sự là có phúc khí, từ khi nó tới kinh thành, ta thấy cái gì cũng thuận lợi."
Vệ nhị gia liếc bà một cái, "Nếu như tổ tiên phù hộ, lần này con trai ông thi đỗ, vậy cũng coi như là tòng tam phẩm võ quan cao cấp, không là thị vệ của thiên tử thì cũng là tướng quân dẫn quân, thân phận khác hẳn rồi."
"Ông vẫn chắc chắn là nha đầu nhà Bách gia?"
Vệ nhị phu nhân trong lòng có chút hồi hộp, "Ông không nhắc thì ta đã quên, nếu con trai ta đỗ, bị nhà quan lại quyền quý để ý, thì làm sao đây?"
"Đến lúc đó cường quyền áp xuống, ta không từ chối được, lại phải cưới một cô nương quan gia về."
"Ông xem Ngô gia kìa, chỉ là thứ nữ nhà quan ngũ phẩm thôi mà cái thể diện đón dâu cứ như là đón tổ tông về vậy, một thứ nữ thiếp sinh mà, nghe nói trong phủ trước đó cũng chẳng được coi trọng gì, nhưng trước mặt Ngô gia thì lại ngang ngược vô cùng."
Nói đến đây, bà "Bốp" một tiếng vỗ lên bàn, "Không được, vạn vạn không được, ngày mai ta phải đi tìm Bách phu nhân, ta phải cắt đứt hết mọi khả năng đó."
Nếu không, cưới một tổ tông về nhà, bà làm mẹ chồng sao mà sống nổi?
Mắng thì không được mà có khi còn bị xem thường cả mẹ con bà.
Vệ nhị gia thấy bà như vậy buồn cười, "Nhà nào chẳng muốn cưới quan gia quý nữ về để nâng đỡ gia môn, chưa thấy ai như bà, bài xích ra mặt như vậy."
"Ông thì biết cái gì?"
Vệ nhị phu nhân hừ một tiếng, "Cao môn gả nữ thấp cửa cưới dâu, cưới tổ tông về thì những ngày tháng trong nhà này còn sống làm sao? Còn chưa nói nếu lỡ mà cưới phải một cô đanh đá thì tính tình con trai ông, mấy cô chịu đựng được?"
"Có thể hạ tràng thi võ cử, chẳng phải đã thể hiện tính tình nó thay đổi rồi sao?"
Nói xong bà còn không vui trừng Vệ nhị gia một cái, "Sao, nếu con trai ông đỗ, thì ông cho là mình cũng khác sao, nghĩ xa quá rồi đó."
Vệ nhị gia...
Cái nhà này không phải là nơi để ông lên tiếng.
Lúc này, cách vách Vệ gia đại phòng có thể nói mây đen giăng kín, Vệ đại lão gia Vệ Lương Văn sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, hung hăng mở miệng, "Giấu kỹ thật, mấy năm nay mà không có chút tin tức nào lọt ra."
"Còn tưởng là phế vật, thật không ngờ."
Vệ Vân Khôn cau mày, "Cái này không quan trọng, quan trọng là Bách Phúc Nhi nhúng tay vào, chuyện của chúng ta bên kia đều bị phá hết, bên kia lại không có động tĩnh gì, chắc chắn là có mưu tính gì đó, hơn nữa hiện giờ ngay cả người cũng không thấy."
Vệ Lương Văn không vui trừng mắt nhìn hắn, "Mấy năm trước ta đã bảo phải ra tay mà ông thì nói là có thể hủy hắn, giờ thì hay rồi, hắn sắp tóm cả bọn ta rồi."
"Cái nha đầu Bách gia đó đúng là khắc tinh của chúng ta, không phải tại nó thì tang sự bên kia cũng đã xong rồi."
"Về việc tại sao không có động tĩnh, thì không cần đoán làm gì, chắc chắn là đã đi báo tin cho lão già đó rồi, muốn chờ lão già đó tới thu dọn chúng ta thôi."
Con nuôi dù sao cũng không bằng con ruột, mấy năm nay hắn vì Vệ gia mà làm trâu làm ngựa, mà lão già bất tử kia vẫn luôn bất công, có chuyện gì tốt thì chỉ nghĩ tới con ruột, chưa từng quan tâm đến sống chết của hắn sao?
Vệ Vân Khôn nhíu mày, phiền muộn nói, "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
"Bên kia giờ phòng thủ ghê gớm, sân của Vệ Vân Kỳ thì được bảo vệ như thùng sắt."
Vệ Lương Tài cau mày, một lúc sau mới vẫy tay, Vệ Vân Khôn tiến tới, lập tức sắc mặt hơi kinh, rất nhanh hai cha con đã bàn tính với nhau.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận