Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 468: Ngô hồ hai người cấu kết với nhau làm việc xấu (length: 7827)

Sự thật chứng minh Trương Tiên Ngọc đoán đúng, anh em Ngô gia đến Bách Phúc Nhi xin ý kiến, về nhà mỗi ngày chạng vạng tối đều hướng phía đông dập đầu, mong cầu vận may, liền đúng vào ngày thứ mười lăm bọn họ dập đầu, một gian nhà ngang trong nhà đột nhiên sụp xuống, vốn dĩ chỉ là do mối mọt đục rỗng chỗ gỗ chịu lực, nhưng hai anh em làm sao có thể tin được điều này, đều cảm thấy là do pháp thuật họ làm mỗi ngày có vấn đề, chuẩn bị lại đến Càn Nguyên quan hỏi cho rõ.
Trên đường ghé vào một quán trà uống nước, nghe người ta nói Càn Nguyên quan rất linh thiêng, không khỏi chú ý lắng nghe, rồi chuyện cũng bắt đầu từ đây.
Chỉ nghe người uống trà nói, "Đám đạo trưởng Càn Nguyên quan đều là những người đạo pháp cao thâm, hơn nữa lòng dạ nhân hậu, giúp người tiêu tai đều là tùy hỉ công đức, điểm này cũng tốt, người trong túi không rủng rỉnh có thể nộp ít thôi, các đạo trưởng cũng không có ý kiến gì, khách khí vô cùng."
"Đương nhiên, nếu ngươi giàu có, nộp nhiều mấy đồng đạo trưởng cũng vui vẻ."
Lại có người nói, "Muốn nói linh thiêng thì Phúc Nhi tiên cô ở Càn Nguyên quan mới linh thiêng, nói gì trúng nấy, chỉ là ít ai biết thôi, vợ ta thường xuyên đi cầu may, lần trước đúng là trúng thật, về nhà rất vui, liền tự mình muốn đi xin vận."
"Ha ha ha, ta biết cái cô Phúc Nhi đó, chính là cô nương của phường Chế Đường Bách gia ở thôn Văn Xương, người ta trước đây là đồng tử tiên nương, từ nhỏ luyện thành bản lĩnh."
Anh em Ngô gia trong lòng có một dự cảm không hay.
"Lão trượng, Phúc Nhi tiên cô ở Càn Nguyên quan có thật là cô nương nhà họ Bách không? Nhà Bách làm đường ấy?"
Ngô Đại Lực tim đã chìm xuống đáy cốc, nóng lòng muốn làm cho rõ, người uống trà nói, "Huyện Thương Khê còn có mấy nhà họ Bách?"
"Nhà họ Bách ở thôn Văn Xương, thôn Văn Xương là thôn lớn của họ Trương, chỉ có một nhà họ Bách, trước khi làm đường thì cả nhà đều có quan hệ với quỷ thần, cho nên mới nói đấy, là từ nhỏ luyện thành bản lĩnh, linh thiêng, không có gì lạ."
Nhà họ Bách ở mấy huyện gần đây cũng là nhân vật ai ai cũng biết, rất nhiều người nhắc đến nhà họ Bách đều hiểu rõ tường tận, rất nhanh đã có người nói đến việc nhà họ Bách làm tang lễ.
Mọi người nói chuyện rôm rả, không ai thấy sắc mặt Ngô Đại Lực đã chuyển xanh đen, "Chúng ta bị trêu đùa rồi."
Cô em gái Ngô gia nhíu mày, "Vậy hôm chúng ta đến có lẽ đã bị nhận ra, huynh nói nàng có thật tài cán hay là chỉ lừa người?"
Ngô Đại Lực đứng dậy, hai anh em tìm một nơi vắng vẻ rồi nói chuyện, "Nói chuẩn như vậy, hoặc là có bản lĩnh thật, hoặc là đã nhận ra chúng ta, nhưng bất kể thế nào, chúng ta bị nàng trêu đùa là thật."
Cô em gái Ngô gia suy nghĩ một chút, nàng tuy chưa lấy chồng, nhưng đã từng làm thiếp cho Liêu đại nhân, muốn lấy chồng nữa thì không khả thi lắm, hưởng thụ cuộc sống sung sướng rồi nàng cũng không muốn đi tìm người thành thật để sống cuộc đời khổ sở, cách duy nhất chỉ là có thể quay về bên cạnh Liêu đại nhân, nàng thật sự cảm thấy có cơ hội để trở thành vợ cả.
"Nghe nói nhà họ Bách năm nay có đường mới, rất quý hiếm, nếu như chúng ta có được phương pháp làm đường mới..."
Ngô Đại Lực cũng nghĩ đến điểm này, chỉ cần có được phương pháp chế đường mới, không lo Liêu đại nhân không tái nhận hắn, chỉ cần hắn có thể làm lớn như nhà họ Bách, ngay cả Liêu đại nhân cũng phải nể mặt hắn.
"Phương pháp chế đường mới của nhà họ Bách rất tốt, chỉ là làm thế nào mới có thể lấy được?"
Ánh mắt dừng trên người em gái, do dự một chút rồi nói, "Người làm đường của nhà họ Bách là Bách nhị gia, ta có nghe qua người này, là một tên thật thà, nếu không vì sao nhà họ Bách có ba người con trai, chỉ có mình hắn phải làm việc vất vả nhất?"
"Muội nếu..."
"Không được." Cô em gái Ngô gia gần như ngay lập tức đã hiểu ý của ca ca, nàng còn đang mong có thể trở lại bên cạnh Liêu đại nhân, sao có thể dan díu với một gã thợ đụng?
Gần như không chút do dự cự tuyệt.
"Chúng ta trước cứ đi huyện Văn Xương xem tình hình nhà họ Bách đã."
Ngô Đại Lực cũng không ép buộc, đồng thời đồng ý trước tiên tìm hiểu rõ về nhà họ Bách.
Tìm hiểu nhà họ Bách rất dễ, hai người chỉ tốn nửa ngày đã biết rõ tường tận, đồng thời biết được một tin tức quan trọng nhất, người biết chế đường của nhà họ Bách vẫn là cô nương nhà họ, nói đúng hơn thì đường của nhà họ Bách đều do cô nương này mày mò mà ra.
Hai anh em Ngô gia tạm ở lại huyện Thương Khê, suy nghĩ vô số cách để có được bí quyết chế đường của nhà họ Bách, cuối cùng đều bị phủ định, dù có câu có tiền sai được quỷ thần, chỉ cần đưa đủ tiền chưa chắc không thể mua chuộc được những người làm thuê trong phường Chế Đường nhà họ Bách, nhưng họ không có nhiều tiền như vậy.
Đúng lúc Ngô Đại Lực đang sốt ruột thì gặp được Hồ công tử vừa từ Càn Nguyên quan về.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Hồ công tử sau khi đến Càn Nguyên quan một chuyến, góp dầu mè, nói mấy câu với đạo trưởng, còn xin một lá bùa, bỗng chốc cảm thấy mình không gì không xâm phạm được, lúc ăn cơm lại nhắc đến Bách Phúc Nhi, cảm thấy mặt mình đã hồi phục tám phần, đi trên đường huyện Thương Khê cũng có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô nương, nếu Bách gia cô nương gặp lại hắn, chẳng phải càng tương tư nhớ nhung?
Ngô Đại Lực vểnh tai nghe hắn nói, trong lòng nhanh chóng có ý tưởng, dùng tiền thuê người ẩn nấp vào thôn Văn Xương, thăm dò tình hình của Hồ công tử, đắc ý cười.
Hai ngày sau Hồ công tử nhận được một phong thư, trong thư nói có cách giúp hắn toại nguyện, tò mò hắn đến khách sạn trong thư, gặp Ngô Đại Lực.
Ý tưởng của Ngô Đại Lực rất đơn giản, từ Hồ công tử dụ ra Bách Phúc Nhi, Ngô Đại Lực bắt đi, sau khi lấy được bí quyết chế đường, Hồ công tử lại đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, mọi người đều vui vẻ.
Đầu óc Hồ công tử dù bị cóc gặm, nhưng chỉ là tự luyến, chứ không ngốc.
Ở thôn Văn Xương mấy ngày nay, hắn cũng đã biết về phường Chế Đường của nhà họ Bách, nhà họ Hồ là người buôn vải vóc, đều là dân làm ăn, sau khi biết giá mía thu mua và giá đường bán ra, trong đầu tính toán lách cách một hồi, nhà họ Bách tuyệt đối là mỗi ngày kiếm cả đấu vàng.
So với nhà họ Bách, nhà họ Hồ còn kém quá xa.
Là nam nhi, hắn cũng hy vọng có thể bớt phấn đấu mấy chục năm, đây chính là lý do hắn vẫn lởn vởn ở thôn Văn Xương.
Ngô Đại Lực đưa ra đề nghị, hắn động tâm.
Dù sao việc xấu là do Ngô Đại Lực làm, hắn có cách để gột sạch sẽ.
Hai người mang tâm tư riêng rất nhanh đã bàn ra đối sách, tỏ vẻ hợp tác vui vẻ.
Lúc này Bách Phúc Nhi hoàn toàn không biết mình đã bị nhắm đến, lại đang ở nhà mày mò làm bột mì, nói là muốn thử xem có thể dùng lò gạch nhà nàng nướng ra bánh quy ngon không, vì thế mà trộm đi xin sữa bò của con bò mẹ nhà bên, vì thế mà Bách Thường Phú lại đau lòng muốn chết, con bò mẹ mới sinh bê con được năm ngày, sữa bò đó bê con còn không đủ ăn ấy chứ.
Một bên là con gái, một bên là bê con, khó xử bên nào, cuối cùng chỉ đành lẳng lặng tăng thêm cám ngô cho con bò mẹ.
Xưởng tuy đã tắt lửa, nhưng xe la vẫn đang chở hàng, có một số khách buôn không đi đường sông mà muốn bọn họ đưa đường đến huyện thành, tuyến đường này xe la quen rồi, tỏ vẻ không hề có chút áp lực.
Nhưng thuận lợi vận chuyển lâu như vậy, hết lần này tới lần khác hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận