Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 299: Cuối cùng đem đường phèn lấy ra tới (length: 7811)

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, người nhà họ Bách ngồi ở trong sân nói chuyện. Bách Thường Phú so với trước đây gầy đi nhiều, nhưng tinh thần lại càng tốt, "Xưởng đã xây xong rồi, tiếp theo là làm các đồ dùng cần thiết để làm đường, cũng như đặt một trăm cái bình miệng rộng như vậy."
"Giống mía cũng phải để Ngô lão trượng bắt đầu chuẩn bị, mặt khác lão tam, giống mía nhà ta vẫn chưa đủ, phải lên huyện nha mua thêm một ít."
Mấy việc này không phải là vấn đề, Bách Thường Thanh suy nghĩ một chút vẫn mở miệng, "Nhị ca, cái xưởng đó, huynh để lại hai gian phòng lớn như vậy để làm gì, còn mua nhiều bình như thế để làm gì?"
Chuyện nhà làm đường phèn vẫn luôn không nói ra bên ngoài, mọi người đều tò mò. Lý bà nói, "Hỏi nhiều làm gì, đến lúc nên cho các ngươi biết thì sẽ cho các ngươi biết thôi."
Bách Thường Phú cười ha ha, "Nhị ca muốn nói cho các ngươi, nhưng nương không cho phép, cứ như vậy đi, rất nhanh các ngươi sẽ biết thôi."
Hắn vừa nói vậy, cả nhà càng thêm tò mò.
Bách Lý Huy vui vẻ nhìn cả nhà nói chuyện, mấy tháng nay hắn cũng bận rộn, chủ yếu là nhà đang xây nhà mới, cũng cách cái nhà này khoảng trăm mét. Lần này xây lớn lắm, không những chuyên môn mời người vẽ bản thiết kế trong thành, mà còn mời người trong thành tới xây. Mỗi ngày hắn đều phải đi xem, cũng không thấy mệt mỏi.
"Xong việc ở xưởng, mọi người sẽ được nghỉ ngơi hai ngày, tiếp theo lại phải bận thu hoạch hoa màu, còn bận rộn hơn nữa, đợi lúa trên ruộng thu lên, chúng ta sẽ bắt đầu trồng một vụ mía."
"Gần đây cũng có mấy nhà đến mời chúng ta đi nhảy đoan công, lão đại ngươi phải để ý, mấy lần gần đây có phải là người không đủ không, đám hán tử ở Liễu Gia loan có được việc không?"
Nửa năm nay người Văn Xương thôn đều tích góp được tiền từ nhà họ Bách, đến lúc bận thì không thể đi nhảy đoan công được, việc này tạo cơ hội cho người Liễu Gia loan, Bách Thường Phú lại kéo một đội người, toàn là hán tử Liễu Gia loan, ngày thường cứ lúc rảnh rỗi lại tập ở sân phơi của thôn, nghĩ đến chỉ cần đi làm một chuyến là có thể kiếm năm trăm văn, đám hán tử này cũng không có ý gì khác, nhảy nhót hăng hái vô cùng.
Bách Thường Phú gật đầu, "Ngày kia là đi rồi, lần này sẽ dẫn đám người Liễu Gia loan đi, nếu bọn họ không vào sân thì đến lúc đó còn phải mời cha cùng đi xem."
Bách Lý Huy gật đầu, "Phải nên trông chừng."
Đến tháng chín, vốn dĩ dần vào thời gian nông nhàn, nhưng dân Thương Khê huyện cũng bắt đầu bận rộn, vì muốn trồng mía.
Năm ngoái rất nhiều người đã được nếm cái ngon của mía, năm nay huyện nha lại tung tin, nói cứ việc trồng mía, phường đường đỏ của trăm họ Văn Xương thôn đều sẽ thu mua, giá cả cũng như năm ngoái.
Không những vậy, huyện nha còn đưa giống mía từ nơi khác đến, ai không có giống mía có thể đến huyện nha mua.
Có tiền ai lại không muốn kiếm, có thể nói là tất cả nhà dân toàn huyện đều bận rộn trồng mía.
Cuối tháng chín, Trương Thanh Thanh trải qua một ngày một đêm cố gắng đã hạ sinh ra trưởng tôn đời thứ tư nhà họ Bách, một cậu bé sáu cân tám lượng. Bách Lý Huy theo quy củ gia tộc đã làm tiệc đầy tháng cho chắt trai, khiến cho bà nội Tiểu Lý thị vui mừng không ngớt. Mười ngày sau thì liền định hôn sự cho Bách Sài Hồ, đợi đến sang năm cày cấy mùa xuân sẽ thành thân.
Đến tháng mười, Vu huyện lệnh phái người đến báo, nói ngày mai sẽ đến nhà họ Bách để trao đổi việc đặt mua đường đỏ. Đi cùng còn có một đoàn người của nhà họ Bách, cùng một số khách thương mới.
Nhận được tin, Bách Phúc Nhi liền cùng Lý bà thương nghị, tối hôm đó, sau bữa tối Lý bà liền ôm từ trong phòng ra một cái bình. Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm mở miệng, "Không phải đều muốn biết tại sao xưởng đường đỏ lại giữ lại hai gian phòng lớn sao, hôm nay sẽ vạch trần thôi."
Mở bình ra, Bách Phúc Nhi dùng thìa múc một thìa đường phèn bỏ vào bát, rồi đẩy bát đũa ra giữa bàn, "Cái này gọi là đường phèn, làm từ cây mía mà ra, xin mời mọi người lên nếm thử."
Mùa hè, Lý bà phát hiện đường phèn có dấu hiệu hòa tan, còn vụng trộm đem ra chỗ thông gió phơi khô, bây giờ múc ra tuy không được đẹp như trước, nhưng vẫn đủ làm cho mọi người chấn kinh.
Nghe nói được nếm thử, Bách Diệp Căn là người đầu tiên tiến lên, tham lam bốc một miếng lớn nhất bỏ vào miệng, mừng rỡ nheo mắt, "Nó giòn giòn, ngọt quá."
Mọi người đều tiến lên nắn một miếng xem xét tỉ mỉ, sau đó mới cẩn thận bỏ vào miệng, Bách Thường Thanh còn cắn đường phèn răng rắc. Bách Phúc Nhi bắt đầu giới thiệu, "Theo ý ta, đường phèn này ngoài việc có thể hòa vào nước uống, còn có thể dùng để ăn trực tiếp, còn có nhiều cách dùng nữa, cho dù làm bánh ngọt hay thậm chí nấu món ăn đều cần dùng tới, theo cảm giác của cá nhân ta, còn đáng tiền hơn đường đỏ."
"Nguyên nhân chủ yếu là, đường phèn tốn nhiều mía hơn đường đỏ."
"Ngày mai Vu huyện lệnh muốn đến, hôm nay chúng ta sẽ định giá đường phèn, sáng mai ta sẽ làm hai món ăn vặt bằng đường phèn."
Bách Thường Phú vui vẻ nhìn mọi người, "Đều nói đi, có chút ít thế thôi, nhưng mà là ta giấu từ đầu năm đến giờ, chỉ đợi ngày mai bán được giá thôi."
Bách Thường Thanh lại nắn một miếng bỏ vào miệng, "Thảo nào giấu kín thế, đúng là đồ tốt."
"Ta thấy cái này phải bán hai lượng một cân."
Bách Thường An gật đầu, "Không thể rẻ được."
Mọi người cũng bắt đầu phát biểu ý kiến, Bách Phúc Nhi nghĩ, nếu là ở cái thời đại của nàng, thứ này đâu có quý thế, rẻ mạt ấy chứ, nhưng hiện tại không phải là có một không hai sao, thứ độc nhất thì đương nhiên không rẻ rồi.
Đáng tiếc, đến bây giờ nàng vẫn không nghĩ ra được đường trắng làm như thế nào, có thể nói là hoàn toàn không có đầu mối.
Số đường phèn còn lại đều được Bách Phúc Nhi đổ ra hết, chia một nửa, tầm ba bốn cân, cẩn thận quan sát rồi quyết định ngâm qua nước, "Trời nóng lúc đó chảy ra chút ít, dính dính khó coi quá, dùng nước sôi rửa qua, vớt lên phơi khô, không thì mai không định giá được."
"Rửa không phải lãng phí sao?"
Mọi người đều không nỡ.
Bách Phúc Nhi cười nói, "Không lãng phí đâu, nước rửa có thể dùng làm bánh bao, không phải đại bá mẫu nói mai sáng hấp bánh bao sao?"
Tiểu Lý thị gật đầu, "Đúng vậy, lại còn mang cái bình đường đi rửa nữa, nhất định vẫn còn đường, nước chè này có chút vị ngọt thì sẽ dùng hấp bánh bao."
Đây là đường, lại còn là đường quý, một chút cũng không được lãng phí.
Về việc bán đường này như thế nào, mọi người bàn bạc rất lâu. Đến sáng hôm sau, Bách Phúc Nhi lấy ra cái lò nhỏ mà nàng đã chuẩn bị trước và một cái nồi, than thì là nàng thường nhặt và tích trữ từ dưới bếp.
"Phúc Nhi, ngươi cầm táo gai làm gì vậy? Còn đống cỏ khô nữa?"
Cây táo gai trong thôn lại cao, quả táo lại to, lại đỏ, nhưng mà chẳng ai thích cả, chua loét.
"Lát nữa thì mọi người biết thôi."
Thấy nàng còn dùng rất nhiều cái loại đường phèn quý muốn chết đó, Bách Quả Nhi quyết định giữ chặt chỗ này không đi.
Bách Phúc Nhi chuyên tâm làm đường táo gai, thấy nàng dùng que tre xuyên vào hai quả táo gai đã lau sạch, sau đó lấy đường phèn đã làm phồng lên, lớp đường phèn bọc lên quả táo gai trông ngon lành làm sao.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận