Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 383: Nghĩ muốn khóa lại Vô Biên đạo trưởng (length: 7693)

"Ta đây." Trịnh Khải Viễn lập tức ngồi xuống cạnh Vệ Vân Kỳ, mắt lộ vẻ gấp gáp, vội vàng nói, "Đan dược của Vô Biên đạo trưởng không biết bao nhiêu người thèm muốn, đó là một luyện đan đại năng đó, đan dược của hắn có tiền cũng không mua được, không biết bao nhiêu người đang tìm kiếm, nhưng người này thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất khó tìm sao?"
"Dược hoàn cường thân kiện thể tốt nha, chắc chắn bán chạy, còn cái vụ làm mờ vết nám dưỡng nhan kia lại càng tuyệt vời, nhà phu nhân cô nương nào chẳng muốn khuôn mặt đẹp, quả thực rất có tiềm năng, mà một đạo sĩ như hắn làm sao có được phương thuốc trị nám làm đẹp da?"
Vệ Vân Kỳ tỏ vẻ không biết, Trịnh Khải Viễn lại hỏi, "Vậy đồ đệ của ông ta thế nào, có được Vô Biên đạo trưởng coi trọng không, ăn nói có đáng tin cậy không, ngươi mau giới thiệu cho ta làm quen đi."
Vệ Vân Kỳ thấy hắn chộp lấy cánh tay mình thì nhíu mày, "Nói chuyện thì cứ nói, túm ta làm gì, cái thói quen gì vậy?"
"A ha ha, kích động."
Trịnh Khải Viễn rụt tay lại, "Ngươi đúng là không suy nghĩ gì hết, ngươi biết người như vậy sao không sớm giới thiệu cho ta, nếu ta quen biết sớm một chút thì gia tộc ta đã sớm khởi tử hồi sinh rồi."
"Ngươi không biết, lão đầu nhà ta đã sớm tính đi tìm Vô Biên đạo trưởng, định giá cao mua phương thuốc của ông ta, nhưng tìm mãi chẳng ra người."
Vệ Vân Kỳ liếc hắn, "Ta cũng mới hôm qua biết nàng muốn bán đan dược, còn giúp ngươi nói lời tốt đẹp trước mặt nàng, quá được rồi chứ."
Nói xong đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt, "Lát nữa sẽ dẫn ngươi đi gặp nàng."
Vệ Vân Kỳ nói lát nữa, không cẩn thận đã đến xế chiều, không còn cách nào, người phủ đại tướng quân tới tìm hắn về phủ có chuyện, làm chậm trễ mất nửa ngày.
Đến khi hắn dẫn người đến Cổ gia thì Bách Phúc Nhi vẫn còn ngủ trưa.
Trịnh Khải Viễn nhìn ngó xung quanh, biết được đây là phủ đệ Khâm Thiên Giám triều đình càng kinh ngạc, Vệ Vân Kỳ chỉ đành giải thích cho hắn, "Ta nói người đó đang ở tạm chỗ này, Cổ đại nhân Khâm Thiên Giám cũng là sư phụ của nàng."
Khóe miệng Trịnh Khải Viễn giật giật, "Đây rốt cuộc là người gì?"
May mắn bái được Vô Biên đạo trưởng thì chưa nói, vậy mà còn bái đại nhân Khâm Thiên Giám làm sư phụ, một người có mấy sư phụ vậy?
Còn có cả Khâm Thiên Giám, một tổ chức thật thần bí.
"Ta còn tưởng ngươi sáng sớm đã đến rồi."
Sau khi ngủ trưa Bách Phúc Nhi biết Vệ Vân Kỳ tới thì ngáp một cái rồi đi ra, vừa đến mới thấy cạnh hắn còn đứng một tiểu ca tuấn mỹ, tâm tình vô cùng tốt trêu một câu, "Ngươi kết bạn có phải dựa theo nhan sắc để đánh giá không vậy, phải dài đẹp mới được làm bạn của ngươi à?"
Phải nói mới được, mấy người bạn Vệ Vân Kỳ gặp qua đều có tướng mạo không tệ, ngay cả cái ông thúc Ngô công tử xui xẻo kia cũng tướng mạo đoan chính.
Trịnh Khải Viễn tươi cười, "Vị cô nương này thật tinh mắt, Vệ ba kết giao bằng hữu đúng là xem tướng mạo, thật nông cạn."
Nói rồi chắp tay, "Tại hạ Trịnh Khải Viễn, xin chào cô nương."
Bách Phúc Nhi cười nói: "Trịnh công tử hảo, ta họ Bách, trăm họ đó, ngươi là người gia tộc dược liệu phương bắc mà Vệ tam công tử hôm qua nói tới đúng không?"
"Chính là tại hạ."
Thật không ngờ a, đồ đệ Vô Biên đạo trưởng lại là một cô nương.
Vệ Vân Kỳ cứng rắn nói, "Người ta mang tới cho ngươi rồi đó, hai người muốn nói chuyện ở đâu?"
Bách Phúc Nhi không chút do dự mở miệng, "Đi xem cửa hàng nhà Trịnh công tử đi."
Ba người ra cửa, Thải Vân rất tự giác liền đi theo, nàng coi như đã hiểu, bây giờ chủ tử mới của nàng ra ngoài đều tùy hứng lắm, hễ mà tìm được đường thì quên mất nàng, nàng chỉ có thể tự chủ động thôi.
Cửa hàng Trịnh gia rất lớn, tên Xuân Sinh Đường, so với Trường Xuân phường cũng coi như là xứng đôi, nhưng không có cái khí thế vui vẻ phồn thịnh như Trường Xuân phường.
Đợi người bên dưới dâng trà lên, Bách Phúc Nhi bèn hỏi về tình hình thị trường dược liệu kinh thành, cái vấn đề này hôm qua nàng đã muốn hỏi, nhưng không tiện mở lời.
Trịnh Khải Viễn nói cho nàng biết, kỳ thật dược hiệu của các loại đan dược đều tương đối đơn lẻ, trị ho thì chỉ có thể trị ho, trị phong hàn thì chỉ có thể trị phong hàn, tuy nói lợi nhuận thành dược khá lớn, nhưng công hiệu kém, cho nên cũng không tính là đặc biệt bán chạy, vì vậy tiệm thuốc phần lớn đều bán thuốc thang, cung cấp cho các đại phu ở công đường kê đơn dựa theo bệnh tình.
"Chẳng qua nếu như là thành dược có dược hiệu cực tốt thì lại là chuyện khác."
"Tiệm thuốc chúng tôi có một loại Dưỡng Vinh Hoàn, dược hiệu rất tốt, được tôn sùng lắm, cũng là nhờ có thuốc này mà ngày trước chúng tôi mới nhanh chóng đứng vững gót chân ở kinh thành, về sau mặc dù các nhà thuốc đều cho ra Dưỡng Vinh Hoàn, nhưng so về dược hiệu đều thua xa, chúng tôi cũng nhờ vào thuốc này mà vững vàng chiếm ba vị trí đầu trong giới buôn bán này, nếu không gặp biến cố thì cũng không đến nỗi suy bại nhanh như vậy."
Nói xong thở dài một hơi, "Trường Xuân phường mở một con đường khác, tìm được Lưu Phương Hoàn còn xuất sắc hơn Dưỡng Vinh Hoàn của chúng ta, cộng thêm hai vị đại phu mà chúng ta cung phụng cũng lần lượt qua đời, rồi lại thêm một vài vấn đề nội bộ nữa, trải qua vài năm nay cũng chỉ có thể gắng gượng mà thôi."
Bách Phúc Nhi đã hiểu, lấy đan dược mình mang đến, "Hai loại, một loại là đan dược cường thân kiện thể, một loại là đan dược trị nám dưỡng nhan."
"Cường thân kiện thể ta chưa từng ăn thử, còn loại dưỡng nhan thì trước đây có mấy người đã dùng rồi, sau khi dùng chừng nửa tháng thì vết nám trên mặt giảm đi rõ rệt, da dẻ hồng hào có sức sống."
"Ngươi có thể cầm xem qua từ từ, nếu có hứng thú có thể đến tìm ta nói chuyện hợp tác."
Trịnh Khải Viễn cầm thuốc xem kỹ, rồi lại ngửi ngửi, trong lòng có chút kích động.
"Bách cô nương, đây đều là phương thuốc của Vô Biên đạo trưởng sao?"
Bách Phúc Nhi gật đầu, "Sư phụ ta luyện đan cái này ai cũng biết mà, mấy năm nay các loại đan dược ông ấy luyện không ít, ai dùng qua cũng đều khen hết lời."
"Nhưng mà luyện đan cũng cần rất nhiều dược liệu để duy trì, dạo gần đây xem lại phương thuốc của sư phụ, phát hiện có chút ông ấy căn bản không cần, cũng chẳng xem trọng, cho nên mới nảy ý định mang ra xem có thị trường không."
"À phải rồi, đan dược cường thân kiện thể này là loại cơ bản nhất đó, muốn hiệu quả thì phải dùng lâu dài, nhưng dược hiệu thì vẫn sẽ thấy rõ."
Trong lòng Trịnh Khải Viễn có chút khó chịu, càng nhiều hơn là kích động, khó chịu vì thứ đan dược bọn họ cầu không được lại có khả năng là thứ mà Vô Biên đạo trưởng chướng mắt, không thèm, là những thứ tùy ý sản xuất của ông.
Kích động vì đồ không thèm đó lại có hiệu quả cực tốt, nếu như mà được ông để ý thì sẽ tốt đến cỡ nào?
Vận may của Trịnh gia họ sắp đến rồi.
"Những cái khác thì tôi không dám chắc, nhưng riêng cái đan dưỡng nhan này chắc chắn sẽ có thị trường rất lớn, Bách cô nương, hay là chúng ta cứ ký kết văn thư trước đi, nếu như Vô Biên đạo trưởng muốn tìm tiệm thuốc hợp tác, Xuân Sinh Đường chúng tôi rất mong có thể hợp tác, và chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận."
"Nếu Vô Biên đạo trưởng để ý tới, chúng ta thậm chí có thể cúng phụng đạo trưởng, Trịnh gia dược liệu đạo trưởng có thể tùy ý sử dụng trong phạm vi hợp lý."
Đừng quản hai loại đan dược trong tay hiệu quả ra sao, hắn chỉ muốn trước tiên xác định được Vô Biên đạo trưởng, cùng Trịnh gia bọn họ trói lại một chỗ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận