Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 444: Bị Bách gia đắn đo gắt gao (length: 7579)

Nghe nói là huyện Dương Liễu đến đưa mía, đám người bốc vác ở bến tàu này tỏ vẻ chưa từng nghe qua, nghe xong còn là phủ thành kia, nhao nhao tặc lưỡi, cái này cũng quá xa.
Bách Xương Bồ tiến lên hỏi rõ tình hình, cuối cùng hỏi: "Đều là giao tiền mặt phải không?"
Trưởng thôn Triệu gật đầu, "Bách nhị gia đã thanh toán rồi."
"Được." Bách Xương Bồ vung tay, "Giúp bốc dỡ hàng đi."
Những người bốc vác ở bến tàu đều bắt đầu động tay.
Nhìn mấy chiếc thuyền chở mía cập bến, lại nghe nói phía sau còn có rất nhiều mía chờ xếp thuyền chở về, người thôn Văn Xương lúc này mới tỉnh táo lại.
"Chẳng trách Bách gia căn bản không sợ mọi người không bán mía cho bọn họ, người ta ở bên ngoài thu nhiều như vậy."
Có người trong lòng chua xót, "Có tiền trong tay, cái gì mà không mua được?"
"Nghe nói có một số thôn ở khá xa, nằm mơ cũng muốn Bách gia đi thu mía, người ta cũng không sợ đường xá xa xôi mất mấy ngày, chỉ cần bán được tiền là được, nói đến vẫn là thôn chúng ta tiện, canh giữ ở ngay cửa."
Tám nhà kia kết cục mọi người đều thấy, hiểu được Bách gia thật sự quyết tâm, hiện tại mấy chiếc thuyền lớn chở mía kia bọn họ cũng đã thấy, Bách gia căn bản không sợ bọn họ không bán.
"Đây là bị Bách gia tính toán quá kỹ rồi."
"Cẩu Oa Tử ngươi lại nói bậy bạ gì đấy."
Cha của Cẩu Oa Tử ngậm tẩu thuốc lá đi tới, "Ai tính toán ngươi, ngươi có thể không cho người ta tính toán ngươi sao, ta thấy ngươi là sống dễ chịu quen rồi, quên chuyện năm xưa cả năm mới ăn được một bữa lòng lợn."
"Cái mùi thối dính vào nồi rửa mãi không sạch, mà ngươi lại còn ăn ba bát lớn."
Cẩu Oa Tử liên tục nói mình sai rồi, "Cha, tha cho con chút mặt mũi, con nói lung tung, con miệng thối, con không có ăn lòng lợn."
"Nhà ta bây giờ dư dả, muốn ăn thịt lúc nào cũng có, hắc hắc."
Đợi mấy chiếc thuyền lớn chở mía dỡ xong thì trời đã tối, mọi người đều thương lượng ở lại đây một đêm rồi mới đi, tranh thủ làm quen nơi này một chút.
Đối mặt người thôn Văn Xương, mọi người bày tỏ sự hâm mộ, "Vẫn là các ngươi tốt, canh giữ ở cửa nhà là có tiền kiếm rồi."
Không giống bọn họ, phải đưa từ xa đến như vậy.
Người trong thôn không hiểu sao có chút đắc ý, nghe người ta đưa từ xa đến cũng chỉ có hai văn một cân, cũng không dám nói họ từng muốn tăng giá lên ba văn, sợ bị trưởng thôn Triệu mắng là không biết tốt xấu.
Thôn xóm náo nhiệt một ngày lại trở về như thường, mọi người ai nấy làm việc nấy, vào ngày 16 tháng Chạp, Bách gia đã chuẩn bị xong bảy vạn cân đường, trong đó đường đỏ bốn vạn cân, đường đỏ gừng một vạn cân, đường phèn một vạn cân, bí đao đường một vạn cân.
"Làm đường phèn cần thời gian, có hơi gấp, thôi cứ như vậy trước vậy đi, trong số này có một vạn cân đường đỏ là thêm gừng, uống vào ngọt ngọt cay cay, càng có tác dụng giữ ấm."
"Đúng lúc hiện tại là mùa đông, uống nước đường đỏ toàn thân ấm áp."
Nói về khả năng bổ sung năng lượng thì đường phèn không bằng đường đỏ.
Lâm Phi rất cảm kích, hắn ở đây nửa tháng, tận mắt chứng kiến phường làm đường của Bách gia bận rộn như thế nào, đèn trong phường làm đường chưa bao giờ tắt.
"Như thế ta xin tạ quá."
Bách Phúc Nhi khoát tay, "Không khách sáo, mấy thứ gừng và bí đao các ngươi cũng tự tay cắt mà, các thẩm tử thích các ngươi lắm đấy."
Mấy hộ vệ này muốn đi, các thẩm tử lại không nỡ, dặn họ lần sau còn phải đến.
Hơn mười hộ vệ chuyên thái bí đao và chặt gừng ngượng ngùng cười, không dám nói tay và cánh tay của họ đã nhấc lên không nổi, quá đau.
Bách Phúc Nhi hỏi, "Trước đây nói phủ tướng quân muốn mở đường từ kinh thành đến cửa ải phía tây nam, chuyện này như thế nào rồi?"
Lâm Phi cho nàng biết, "Bọn ta đi trước một bước, đằng sau còn có một nhóm người, họ sẽ đi dọc đường đánh thông các quan ải, tính theo ngày thì có lẽ phải hơn nửa tháng nữa mới tới, đợi khi tất cả các quan ải thông suốt thì việc vận chuyển hàng hóa sẽ thuận tiện hơn nhiều."
"Đến lúc đó còn xin Bách cô nương giới thiệu mối làm ăn."
Bách Phúc Nhi cười gật đầu, "Đó là điều đương nhiên."
Bảy vạn cân đường bắt đầu xếp lên thuyền, thuyền lớn sẽ đi phủ thành trước rồi hợp cùng với ba vạn cân đường khác, Nghiêm đại nhân sư gia của phủ nha hai ngày trước đã tới, lần này là ông dẫn đầu.
Khi hộ vệ lên thuyền, các thẩm tử của xưởng đều ra đưa tiễn, "Tiểu tử, lần sau còn phải tới nha, các thẩm tử giới thiệu con dâu cho ngươi."
"Tiểu tử, tới tới tới, đây là bí đao đường thẩm tử cho con, còn đây là vụn bí đao đường, tuy không dễ bán nhưng vị vẫn rất ngon, con cầm ăn trên đường."
"Tiểu tử à, đây là bánh quýt đường đại thẩm để dành cho con, nhức đầu chóng mặt thì lấy ra ăn một chút, hiệu nghiệm lắm đấy."
"Đây là lê chưng đường phèn do các thẩm tử làm, ngon lắm đấy, cầm ăn trên đường nha."
Đám hộ vệ hớn hở tiến lên nhận quà, cảm thấy tay chân đã hết đau, những hộ vệ không được đi giúp thì mặt mày hâm mộ, chờ mãi mà không thấy ai muốn cho họ đồ gì, cảm thấy nếu có thể tới lần nữa, lần sau họ cũng sẽ đi giúp.
Bách Phúc Nhi quan sát toàn bộ quá trình mà khóe miệng hơi giật giật, đám thẩm tử này có phải là quá nhiệt tình rồi không?
Thuyền lớn xuất phát trong sự quyến luyến của các tẩu tử, hướng về phía phủ thành mà đi, các đại thẩm than thở, "Nhiều trai tráng tốt thế này, gái thôn mình không có phúc rồi."
"Đâu chỉ vậy, người thì cao ráo, tướng mạo tốt, lại còn có sức lực và bản lĩnh, đáng tiếc ~"
Bách Phúc Nhi tỏ vẻ không muốn nghe, có phải là làm phụ nữ ai cũng thích làm mối không?
Đám hộ vệ vừa đi, tiến độ công xưởng liền chậm lại một chút, ít nhất trời tối mọi người đã ngủ, không còn chuyện phải thắp đèn làm đường nữa, Bách Thường Phú gần như là vừa chạm giường liền ngủ, tiếng ngáy vang trời, nửa tháng này thực sự là làm ông mệt chết đi được.
Đừng nói là người, ngay cả đám la trong chuồng cũng lẩm bẩm, nói gần đây thực sự là quá mệt mỏi.
"Vẫn là hâm mộ đại ca cây mía, đại ca cây mía sướng nhất, bây giờ việc gì cũng không phải làm."
"Ôi trời ơi, bàn chân đau quá, ngày mai có thể cho ta nghỉ một ngày không, ta không được nữa rồi."
"Không thể hành hạ con la như vậy, không được, ta muốn học đại ca cây mía, ta muốn nằm ngủ."
"Đúng đúng đúng, nằm ngủ thoải mái."
Cứ như vậy, tất cả đám la đều nằm trên đống cỏ khô, tiếng ngáy lớn liên tiếp, làm cho người chăm sóc la sợ hết hồn, còn tưởng đám la này sắp chết đến nơi rồi.
Đúng vào ngày thứ ba đám hộ vệ rời đi, người nhà họ Vệ tới, người đến là Vệ lão gia và Vệ Vân Khôn, nghe nói cũng là gắng sức chạy từ kinh thành trở về.
"Hiện tại đã làm ra bao nhiêu đường rồi?"
Đối với 50 vạn cân đường mà triều đình đặt, Vệ Vân Khôn hết sức coi trọng, bởi vì nó rất quan trọng đối với nhà họ Vệ.
Bách Phúc Nhi nói, "Còn chưa nhiều, vừa mới đưa số đường mà An đại tướng quân muốn đi."
"Vẫn còn thời gian, đừng quá lo lắng."
Năm mươi vạn cân, thế nào cũng phải đến sau rằm tháng giêng mới làm ra đủ.
"Chờ qua rằm tháng giêng là không sai biệt lắm."
Vệ Vân Khôn tính toán thời gian một chút, nói: "Vậy cố gắng chuẩn bị cho đầy đủ trước rằm tháng giêng, chúng ta tranh thủ thời gian đưa lên kinh thành, chủ yếu là sợ sau khi lập xuân thì trời mưa, đường khó đi không nói đường cũng dễ xảy ra vấn đề."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận