Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 163: Đại con la có điểm diễn kỹ (length: 7722)

Thấy con la kia lúc nào cũng như sắp tắt thở, Bách Phúc Nhi chỉ muốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi, đúng là phái diễn xuất sắc.
Mới nãy dưới một tràng hăm dọa của nàng, con la tin chắc bị ép mua rồi chắc chắn cuộc sống bi thảm, không ngờ đóng vai suy yếu lại nhập vai đến thế.
Ngay cả Bách Lý Huy cũng nhíu mày, rõ ràng hôm qua vẫn còn khỏe mạnh mà, sao giờ trông lại muốn tắt thở thế kia?
Người đến xem cũng nhăn mày, lại cẩn thận đánh giá con la già bên cạnh, xác nhận con la nằm thoi thóp chính là con la hôm so tài, rất lấy làm tiếc.
Cũng thấy đáng tiếc thay người nhà họ Bách, đúng là số họ không thể phất lên được mà.
"Nếu vậy, ta sẽ về thưa với công tử nhà ta một tiếng, nhưng nếu con la này khỏe lại, nhất định phải phái người đến báo tin, có điều lúc đó công tử nhà ta có muốn nữa hay không thì chưa chắc."
Bách Lý Huy tiễn người ra đến cửa, đến khi xe ngựa khuất khỏi cổng thôn mới quay vào, mặt lộ vẻ lo lắng, "Con la này làm sao thế?"
Trương Thanh Thanh vẫn còn mặc đồ hỷ phục cũng rất lo lắng, nàng vừa mới vào cửa ngày thứ hai con la trong nhà đã gặp chuyện, thế này đúng là xui xẻo quá.
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm vẫy tay, "Khoai Lang hôm qua giấu xương trong chuồng la, con la này tò mò nếm thử một chút, có vẻ như bị mắc nghẹn, nghỉ một chút là khỏe thôi."
Nghĩ ra cái cớ này, nàng cũng muốn bội phục sự lanh trí của mình.
Xung quanh đột nhiên im lặng một chút, sau đó liền thấy con la "muốn tắt thở" kia nhanh nhẹn bò dậy bắt đầu gặm đậu, tinh thần hết sức phấn chấn.
Không biết từ đâu chạy đến Khoai Lang vội vàng chạy tới nhặt xương của mình lên, còn cọ cọ vào chân con la.
Trương Thanh Thanh thở phào, Bách Lý Huy cũng bật cười, chắp tay sau lưng xoay người bỏ đi, đi được hai bước lại quay người dặn dò một câu, "Con la ăn cái gì xương cốt, giúp nó dọn dẹp đi, kẻo bị mắc nghẹn đấy."
Con la nhà hắn càng ngày càng khó hiểu, đúng là thành tinh rồi.
Cả nhà tiếp tục bận rộn, đại tẩu nhà họ Văn lại lôi Văn Tiểu Đào vào cửa, muốn hỏi nàng có để ý đến hai đứa con trai nhà họ Bách hay không, mà Văn Tiểu Đào thì không để tâm, đến xem náo nhiệt ăn bữa tiệc thôi, đâu có tâm trí đi xem xét con trai nhà ai.
Vừa nghe mẹ nói nàng đã mặt mày ngượng ngùng đỏ bừng, rồi ngại ngùng không muốn nói chuyện nữa.
Tiểu Lý thị cũng lôi Bách Sài Hồ vào phòng bàn chuyện, nghe nói đến Văn Tiểu Đào Bách Sài Hồ liền lắc đầu, không phải là chê Văn Tiểu Đào không xinh đẹp, mà là cảm thấy Văn Tiểu Đào tuổi còn quá nhỏ, "Mới mười lăm tuổi, ta thấy mười sáu có phải tốt hơn không."
"Hơn nữa lại còn là em họ nhị ca, thôi đi."
Hắn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh sống của mình nếu cưới Văn Tiểu Đào, phàm là vợ chồng cãi nhau hắn chắc chắn sẽ bị coi thường, nhìn mặt nhị thẩm, mẹ hắn nhất định là không cần biết đúng sai sẽ mắng hắn trước, nhị ca hắn cũng sẽ nói hắn, quan hệ quá gần một chút cũng không tốt.
"Ta không đồng ý."
Thấy thái độ của hắn kiên quyết như vậy Tiểu Lý thị cũng không nói nữa, thật ra trong lòng bà cũng không muốn lắm, bà bà nói nhi tức mấy câu là bình thường, đến lúc đó bà còn phải nể nang em dâu thứ hai, luôn thấy không thoải mái.
"Thôi bỏ đi vậy."
Vì thế, chờ đến lúc ra khỏi cửa lại gặp Văn thị, bà liền cười lắc đầu, Văn thị ngầm hiểu, ăn xong bữa trưa đại tẩu nhà họ Văn liền dẫn Văn Tiểu Đào đi, vốn bà còn muốn có thể giữ Văn Tiểu Đào ở đây chơi hai ngày, nếu không thành thì cũng không thể làm hư thanh danh khuê nữ.
Mẹ Văn thị muốn ở lại nhà con gái chơi mấy ngày, thấy Lý bà đã tìm người coi mắt, nghĩ ngợi một chút vẫn quyết định về, đối ngoại cũng chỉ nói là ở không quen, thật ra là sợ bị Lý bà làm cho thấp kém, cùng là lão bà tử, bà ngồi ở nhà kiếm tiền, bọn họ chỉ có thể sờ mông gà, chẳng có ý nghĩa gì.
Văn thị lén nhét cho mẹ hai lượng bạc, vành mắt đỏ hoe, "Mẹ với cha đừng có tiết kiệm quá, muốn ăn gì thì mua, đừng có tiếc, không nói gì khác, một ngày ăn một quả trứng gà nhé."
"Nói gì thế."
Mẹ Văn thị đẩy bạc trả lại, "Mười dặm tám thôn cứ hỏi đi, nhà ai ngày nào cũng ăn một quả trứng gà? Con cũng không dễ dàng gì, tiền này tự con cất đi."
Văn thị muốn nói hai người già nhà mình chính là mỗi ngày ăn một quả trứng gà, nên cả nhà đều có thể thường xuyên ăn được.
"Mẹ, mẹ cầm lấy đi."
"Không muốn, cất đi."
Nhà mẹ đẻ so với nhà chồng nghèo, không phải là cực nghèo, nhưng nghèo cũng nghèo có cốt khí, ngày thường họ cũng cơ bản không đến quấy rầy, tránh cho người nhà chồng nói họ đến làm phiền kiếm tiền, con gái ở nhà chồng cũng không được thoải mái.
Hai lượng bạc là một số tiền lớn, bà Lý kia biết có thể sống yên ổn được sao?
Nghe lén ở ngoài cửa Bách Phúc Nhi nghiêng đầu cười với người trong phòng, dọa Văn thị giật mình, "Phúc Nhi, con ở đây làm gì?"
"Bà ngoại, mẹ con hiếu kính mẹ cứ nhận đi." Nói xong, nàng mò từ ví nhỏ ra một lượng bạc, "Đây là con hiếu kính bà ngoại, có thể giúp bà ngoại mỗi ngày ăn một quả trứng."
Mẹ Văn thị hết hồn, "Tiểu nha đầu này lấy đâu ra tiền thế?"
Văn thị thừa cơ nhét hai lượng bạc trong tay vào tay bà, "Phúc Nhi hiếu kính thì cứ cầm đi, nó có tiền, bà nội nó làm chủ cho."
Như thế, mẹ Văn thị lại càng không thể muốn, Bách Phúc Nhi cười nói: "Coi như bà nội con biết cũng sẽ không nói gì, chỉ sẽ cảm thấy mẹ con hiếu thuận."
Lý bà đúng là không quản chuyện tiền nong của mấy cô con dâu tiêu xài thế nào, cũng không biết là thoải mái hay lười biếng quản nữa.
Cuối cùng mẹ Văn thị vẫn không thể từ chối được hai mẹ con, không chỉ thu ba lượng bạc, còn nhận thêm hai xấp vải.
Tiễn hết khách khứa, cả nhà trên dưới đều thở phào nhẹ nhõm, cái gọi là khách đi chủ nhà yên, nhà giàu đãi khách chén lớn, thật đúng là vậy!
Trong nhà có thêm một người, mọi người thấy mới mẻ được hai ngày cũng quen, thêm vào trong nhà bận rộn, Trương Thanh Thanh cũng thích ứng đặc biệt nhanh, sau khi ba ngày lại mặt thì chính thức tham gia việc nhà, đương nhiên cái gọi là việc nhà chính là giúp nấu cơm, phơi dược liệu.
Bách Lý Huy lại dẫn đám trai tráng trong thôn đi, mùng bảy họ phải đến Thương gia thôn ở Thanh Khê biểu diễn đoan công, đi về đều khá xa, nói lần này đi hết bốn ngày.
Hai con la trong nhà cũng đi theo, nhiều người như vậy cần ăn uống, đều phải tự mình chuẩn bị.
Người vừa đi đừng nói nhà họ Bách, ngay cả cả thôn cũng vắng vẻ không ít, có điều nghĩ mọi người đi ra ngoài kiếm tiền, cũng không thấy khó chịu nữa.
Đồ dùng gia vị, thịt với dầu còn thừa sau việc hỷ sự đều đưa hết vào bếp, thấy nhiều dầu mỡ như vậy Bách Phúc Nhi lại động tâm tư, kéo tay Lý bà lắc lư, "Bà nội, cháu có thể dùng một chút dầu không, cháu muốn chiên đồ ăn một chút?"
Đối với nhà nhà người người, dầu ăn là thứ rất quý giá, chiên đồ ăn lại càng là điều xa xỉ, nàng cũng không dám làm loạn.
Lý bà liếc nhìn nàng, "Lại muốn nghịch cái gì?"
Bách Phúc Nhi vui vẻ, "Lần trước đại công tử nhà họ Vệ đưa cái hộp điểm tâm không phải có bánh phù dung sao, bà nội cũng nói ăn rất ngon, cháu muốn thử xem có làm ra được không."
"Nếu mà được thì tiệm của cháu lại có thể có thêm món điểm tâm để bán đó nha."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận