Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 560: Các ngươi liền là chúng ta Bách gia người (length: 7928)

Mắt nhìn đã gần giờ ngọ, người ăn đồ nướng đều nói không muốn ăn cơm vì nóng.
Phạm Tuyên nói đợi buổi tối trở về thành sẽ mời mọi người đi tửu lâu ăn một bữa bù, hôm nay hắn sắp xếp không ổn, nhất định phải bù một bữa, Bách Phúc Nhi đứng dậy, "Nếu nóng không kịp ăn, vậy ăn chút đồ nguội."
"Thải Vân, mang thức ăn lên."
Nàng chuẩn bị món ăn bí chế, đặc biệt thích hợp kiểu thời tiết này, Thái Miêu Miêu giành nói trước, "Bách gia muội muội từ sớm đã bày trò, một đôi gia vị trực tiếp thay nước sôi để nguội, trông bộ dạng có vẻ ăn ngon đấy."
Nàng đứng dậy muốn nói trông có vẻ chẳng ra gì a, những món kia trông cứ như sống, trực tiếp ngâm có thể ăn ngon sao?
Bách Phúc Nhi gọi mọi người ngồi xuống, giữa bàn đặt một cái chậu gốm sứ lớn, bên trong dùng que xiên các loại đồ ăn, đây là nàng sáng sớm dậy vì hôm nay phối món gà xiên que, đã ướp gia vị nửa canh giờ, lúc này ăn là vừa vặn.
"Ta còn có tương liệu bí chế."
Thấy mấy cậu ấm đã chuẩn bị động tay, Xuân Yến đưa lên một cái bát, Bách Phúc Nhi nói với mọi người, "Cảm thấy không đủ vị có thể thêm chút tương liệu này vào bát, sẽ càng đậm đà hơn."
Chủ yếu là các loại gia vị bị hạn chế bởi thời đại, món gà xiên que nàng làm, nếu nêm nếm kiểu gia vị ở thế giới trước của nàng thì có khi còn chẳng bán được, chỉ có thể thêm chút gia vị nữa.
Gia vị gà xiên que bình thường, nhưng gia vị bí chế thì tuyệt, Vệ Vân Kỳ là người ăn đầu tiên, ăn một miếng đã thấy ngon, "Trước đây chưa từng thấy nàng làm món này."
Hắn muốn ăn một mình, đồ ngon thường muốn mình được ăn đầu tiên.
Bách Phúc Nhi không có kỹ năng đọc tâm nên sao biết hắn đang nghĩ gì, bèn đáp lại một câu, "Sáng nay ta mới nghĩ ra, vốn định làm bằng nước gà, nhưng không tiện mang đi, nếu chàng thích, lần sau ta cải tiến chút, làm hợp khẩu vị của chàng hơn."
Phạm Tuyên mấy người xuýt xoa, "Em dâu, đến lúc đó cho bọn anh đi cùng với."
Bách Phúc Nhi không chút do dự liền đáp ứng, trong lòng còn nghĩ nếu lúc này mà có nước ngọt làm người tỉnh cả người thì còn gì bằng.
Gà xiên que vừa thơm vừa ngon, lại còn không nóng, mấy người ăn ngon mở rộng hết cả khẩu vị, vì que xiên không nhiều, nên mỗi que xiên đều đầy ắp, ba năm xiên xuống đến cả mấy cô nàng vốn dĩ là người thùy mị đoan trang cũng ăn không nổi nữa, chỉ có Bách Phúc Nhi với tư cách đại diện vẫn tiếp tục chiến đấu, nàng tự làm, phải ăn cho ngon, ăn thật nhiều.
Đương nhiên nàng cũng không cô độc, một góc lều Thải Vân và Xuân Yến cũng đang nỗ lực, Bách Phúc Nhi ăn ngon cũng không quên chuẩn bị cho các nàng một phần.
Đến chạng vạng tối cả đám người trở về thành, Bách Phúc Nhi không muốn lại đi tửu lâu ăn cơm, chỉ cảm thấy người đầy mồ hôi, khó chịu, lại chẳng có vị gì, Đào Giang Nguyệt mấy người cũng nói vậy, bất đắc dĩ Phạm Tuyên đành mở miệng, "Hôm nay là do ta sắp xếp chưa chu toàn, lần sau, lần sau nhất định sẽ chu toàn hơn."
Chơi ở bên ngoài một ngày không mấy vui vẻ, ngoài việc quen biết thêm mấy người thì còn được cả một sọt đào, Bách Phúc Nhi dự định làm kẹo dẻo vị đào.
"Nhị thiếu phu nhân, hôm nay có người đến tìm ngài, nói là thân thích của ngài, đám tiểu nhân thỉnh Bách quản sự bọn họ xem qua đều nói không nhận ra, nhưng người đến lại nói là ngài chưa từng gặp mặt thân thích này, ngày mai còn tới."
Mới vừa về đến phòng thì đã có người chạy vội đến, Bách Phúc Nhi hiếu kỳ, "Thân thích của ta?"
Nàng nghĩ kỹ lại, sao nàng lại có thân thích đến đây chứ?
Hỏi mấy câu sau càng thêm mơ hồ, về đến sân liền nói muốn đi tắm trước, "Không tắm là thiu mất."
Đợi nàng tắm rửa sạch sẽ xong cảm thấy người như sống lại, vừa nãy mới về còn vội vàng báo chuyện buổi sáng cho nàng, "Nói là người Bách gia nhất tộc."
"Nhất tộc?"
Bách Phúc Nhi cười, nhà hắn đâu có tộc nhân, chẳng phải chỉ có ông nội và ông hai thôi sao?
Không đúng, nàng nhìn sang Vệ Vân Kỳ, "Ông ta từng nói ông nội của ông ta vốn từ kinh thành đến tây nam, rồi bén rễ sinh chồi ở thôn Văn Xương."
Vệ Vân Kỳ cũng thấy tò mò, "Nhưng có nói ông nội của ông nội trước kia làm gì ở kinh thành không?"
"Làm nghề y."
Nói là ở Thái Y viện trong cung, nhưng nàng cảm thấy có phần khoác lác.
Vệ Vân Kỳ giúp nàng đắp dưa chuột thái lát lên mặt, "Nói vậy thì Bách gia ở kinh thành có chút thân thích cũng bình thường."
Bách Phúc Nhi nhắm mắt tận hưởng, "Chuyện cũng cách mấy đời rồi, sao họ biết đến ta, còn tìm tới cửa nữa."
Nàng mới đến kinh thành chưa lâu, lại còn kín tiếng như vậy, lẽ nào?
"Ngày mai gặp mặt sẽ biết." Đắp xong miếng dưa chuột cuối cùng, Vệ Vân Kỳ lại đút những miếng còn lại vào miệng nàng, "Ngày mai ta không có ở đây, nàng cũng đừng cùng đi, đợi lần sau ta nghỉ phép rồi nói."
Bách Phúc Nhi vui vẻ "Ân" một tiếng, nàng vạn lần không ngờ tới tên này lại thật biết hầu hạ người như vậy.
Bách Thường Tiêu ngày hôm sau đến sớm, quyết tâm phải gặp cho bằng được Bách Phúc Nhi, thuận lợi vào cửa, Bách Phúc Nhi vừa thấy hắn đã kinh ngạc, đây là lừa vào nhà ư?
Sao mà chấp nhất thế?
Hay là thấy nàng có vẻ giàu có nên bọn lừa đảo cũng không nỡ buông tha?
Giờ phút này nhất định phải mở kỹ năng lên mới được.
"Vệ phu nhân." Bách Thường Tiêu chắp tay, "Tại hạ Bách gia Bách Thường Tiêu."
Bách Thường Tiêu?
Bách Phúc Nhi nhíu mày, "Nghe người trong phủ nói tiên sinh cho rằng ta cùng ngươi là nhất tộc, chỉ là vì họ Bách sao?"
"Họ này tuy không phổ biến, nhưng cũng không có gì lạ đi?"
Bách Thường Tiêu lấy ra gia phả Bách gia, "Không biết người trên đây, trưởng bối nhà Vệ phu nhân có từng nhắc tới không?"
Bách Phúc Nhi cầm cuốn gia phả ố vàng kia lật hai lần, tỏ vẻ không biết ai cả.
Bách Thường Tiêu lại hỏi, "Vệ phu nhân có biết tên húy của cụ tổ mình không?"
Bách Phúc Nhi đương nhiên biết, nhà nàng có hai bài vị tổ tông không nhiều, bên trên viết rất rõ, "Để ta kiểm tra xem."
"Bách Tiền Trình."
Bách Thường Tiêu đọc cái tên này ra, ánh mắt gắt gao nhìn Bách Phúc Nhi, "Năm đó cụ tổ ở Thái Y viện trong cung, không hiểu vì sao bỗng dưng bỏ đi tây nam, trong lúc vội vàng chỉ để lại một lá thư, hẳn là còn có một cuốn y thuật của Bách gia, trên cuốn y thuật chỉ có hai chữ 'Dược kinh'."
Nghe đến đây Bách Phúc Nhi đã hiểu họ có thể là thân thích thật, cơ bản mọi thứ đều trùng khớp, nhà nàng quả thật có một cuốn sách thuốc như vậy, là bảo bối tổ truyền duy nhất, ông nội nàng vẫn luôn cất giữ rất cẩn thận, người ngoài căn bản không hề hay biết.
"Cuốn sách kia rất quan trọng sao?"
Người này nhắc tới cuốn sách, giọng nói vô thức lớn hơn.
Bách Thường Tiêu kích động, "Có thể khẳng định là cô, cô chính là nhánh của cụ tổ năm đó."
Bách Phúc Nhi cười, "Cuốn y thuật kia cũng không phải khó tìm, nhà ta có cũng không có gì lạ, cụ thể có phải không thì ông còn phải đưa thêm nhiều bằng chứng mới được."
"Có."
Bách Thường Tiêu sờ soạng trong túi lấy ra một cọng cỏ khô, "Cô có biết đây là gì không?"
Bách Phúc Nhi xem kỹ, "Lá gân trâu."
Bách Thường Tiêu cười, "Cái này gọi là lá hoàng kim, trong y thuật Bách gia có chỗ ghi chép sai, nhớ nhầm thành lá gân trâu, chỉ người Bách gia mới gọi như vậy."
"Cô chính là tộc nhân Bách gia chúng tôi lưu lạc bên ngoài."
Trời còn thương, cuối cùng cũng tìm được người rồi.
Sách thuốc của Bách gia họ sắp về tay.
Bách Phúc Nhi nhíu mày, tìm bọn họ chỉ là để tìm cuốn sách thuốc đó thôi sao?
Chẳng lẽ cuốn sách kia cất giấu bí mật gì?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận