Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 58: Ta này gọi ngày đi một thiện (length: 7761)

"Cô bé, tán gẫu một chút?"
"Cô bé, ngươi chờ một chút, bỏ lỡ lão phu ngươi liền đã bỏ lỡ cơ duyên."
"Ôi, cô bé, ngươi phải tin tưởng lão phu, nhớ ngày đó tìm lão phu xem tướng người kia là muốn xếp hàng đó."
"Ngươi chờ một chút, lão phu không thu tiền ngươi được không?"
Dưới ánh mặt trời gay gắt, một lão ăn mày hai mắt sáng quắc vừa đi vừa líu lo không ngừng theo chân Bách Phúc Nhi.
Bách Phúc Nhi đầy đầu hắc tuyến, nàng sao biết có thể gặp phải một kẻ lừa đảo mặt dày như vậy chứ, phải biết rằng cả nhà nàng đều làm nghề này mà, nghĩ nàng đường đường là một đồng tử tiên nương ba tuổi đã xuất đạo mà phải đứng bên đường đoán mệnh, bị người nhìn thấy còn làm ăn gì được nữa, ảnh hưởng đến nàng kiếm tiền chứ.
"Ngươi không thu tiền ta, ta sợ lỡ việc kiếm tiền của ta."
Lão ăn mày vẫn cứ bám theo, "Cô bé, nhỏ tuổi như vậy mà đã không nghe lời người lớn, lão phu không hại ngươi đâu."
Bất đắc dĩ Bách Phúc Nhi dừng bước, quay đầu nhìn kỹ lão ăn mày này, "Lão tiên sinh, ta thấy ấn đường của ngươi đen kịt, mây đen phủ đỉnh, đây là dấu hiệu số con rệp rồi a."
"Lại xem đôi mắt của ngươi trong trẻo, sống mũi cao thẳng, vành tai dày dặn, trán rộng, lẽ ra là người có số hưởng lộc vua ban, thế mà lại hổ xuống đồng bằng, rồng mắc cạn, đây đúng là thế cùng lực kiệt rồi."
Nói xong liền đưa tay ra, "Tiền bạc năm lượng, bản tiên cô giúp ngươi phá giải cục diện này."
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cứ thế duỗi ra trước mặt lão ăn mày, còn bổ sung thêm: "Bản tiên cô thần thông quảng đại, có muốn cân nhắc làm cho ngươi một tràng pháp sự không?"
Lão ăn mày ngẩn người, lập tức một tay chống gậy trúc, một tay chống nạnh cười, "Hóa ra là một con nhóc lừa gạt, có ý tứ, thật có ý tứ."
"Lão phu quyết định thu ngươi làm đồ đệ, đây là vinh hạnh của ngươi đó, thôi, cũng không cần làm phô trương gì, quỳ xuống dập đầu làm lễ bái sư đi."
"Ngươi có biết bao nhiêu người muốn bái lão phu làm thầy không đếm xuể, hôm nay coi như ngươi có duyên, cho ngươi một chút ưu đãi đó."
Bách Phúc Nhi cảm thấy lão ăn mày này chắc là điên rồi, xem bộ dạng ít nhất hai ngày chưa ăn gì, sợ là đói đến ảo giác, thật sự coi mình là đại sư.
Thật đáng thương!
Từ trong ví nhỏ mò ra mười đồng tiền đưa cho, "Cầm đi ăn bát mì đi, trong bụng có thức ăn thì đầu óc mới tỉnh táo được."
"Ta gọi là làm việc thiện mỗi ngày."
Nói xong quay đầu bước đi, đi được hai bước liền co cẳng chạy, sợ lại bị lão ăn mày này đuổi theo.
Lão ăn mày thu tiền, thích thú nâng niu trong tay, "Coi như là lễ bái sư của đồ nhi, tuy có chút keo kiệt, dù sao cũng là chút lòng hiếu thảo của nàng."
"Đi ăn mì thôi ~"
Lão ăn mày vui vẻ quay người, Bách Phúc Nhi chạy một đoạn lại dừng chân, quay lại nhìn một lát mới đi từ từ, cảm thấy sau này ra ngoài vẫn nên có một người đi theo, dù sao cô bé đáng yêu như nàng vẫn dễ gặp nguy hiểm.
Về đến Vệ gia, nàng nhanh chóng quên béng chuyện vừa nãy.
Con mèo ly hoa đang phơi nắng nhìn thấy Bách Phúc Nhi trở về liền nằm ngửa bụng ra, chân sau còn kéo đến tận gáy, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn Bách Phúc Nhi, Bách Phúc Nhi run rẩy cả người, "Dáng vẻ của ngươi quá là nịnh bợ."
Hôm qua còn khóc lóc nói sau này sẽ cùng nàng chịu khổ chịu tội, thế mà giờ đã như cái dạng này, quả thực là phường gió chiều nào theo chiều ấy, thấy giàu thì nịnh.
Trơ mắt nhìn nàng vào phòng, con mèo ly hoa kêu "meo" một tiếng, "Ta đúng là số khổ, gặp toàn người chẳng ra gì, hết kẻ này đến kẻ khác đều là cặn bã."
Đi ngang qua nồi chè trôi nước tiện tay cầm gói cá khô ở bên cạnh, không vui trừng con mèo ly hoa, "Đều chẳng biết tin tức gì đã chê bai rồi, đến cá khô cũng không ăn, sau này không cho ngươi ăn nữa."
"Meo!" Mèo ly hoa kinh ngạc, "Cá khô của ta, ta để dành từ từ ăn đó oa! !"
"Ôi da, sao mà khổ vậy."
"Ai ~~~ chuột thì bắt làm sao đây?"
Nó phải tự học mới được, nếu không thì chết đói mất.
Bách Phúc Nhi ngủ một giấc trưa ngon lành, khi mở mắt đã là xế chiều, nàng uể oải ngáp dài một tiếng rồi thong thả đi đến phòng của Vệ Vân Kỳ.
Trong phòng, sau khi đã uống ba thang thuốc, sắc mặt Vệ Vân Kỳ đã hồng hào lên trông thấy, từ khuôn mặt xanh xao giờ đã có chút ửng hồng.
"Ngày mai sư phụ của ta sẽ đến thăm ngươi, nhiều nhất là năm ngày nữa ta phải về nhà rồi."
Nói lời này, Bách Phúc Nhi có chút mong chờ, Vệ gia không tệ, ăn ngon mặc đẹp, nhưng đây đâu phải nhà của nàng, rất chán.
Vệ Vân Kỳ nghe vậy, đáng lẽ ra phải vui vẻ nhưng tâm tình lại không hiểu sao trở nên không tốt, "Nhà của ngươi tốt hơn ở đây à?"
Hắn cứ thế mà hỏi, bao nhiêu người đến nhảy múa cho hắn xem những ba ngày, chỉ kiếm được có một trăm lượng bạc, nghĩ đến hoàn cảnh nhà cô bé thối này chắc cũng không tốt hơn là bao.
Thế mà vẫn có gì đáng mà vui mừng ư?
Bách Phúc Nhi không giận, cười tủm tỉm ngồi xuống mép giường, "Nhà ta không giàu bằng nhà ngươi, nhưng nhà ta có ý nghĩa hơn nhà ngươi nhiều, nhà ta nhiều người, ngày nào cũng náo nhiệt cả."
Vệ Vân Kỳ khinh thường, "Nhiều người thì có gì lạ?"
Bách Phúc Nhi liếc hắn một cái, "Thì có gì lạ đâu, nhưng nhà ta náo nhiệt mà, ta với tỷ tỷ còn nuôi ba con thỏ trắng nhỏ, đáng yêu lắm, nhà ta còn có hai con lừa, con lừa xám to rất thông minh."
"Ta còn có đệ đệ, vừa đáng yêu vừa thông minh."
"Hơn nữa cả nhà ta đều rất cần cù, sau này chắc chắn cũng sẽ giàu có như nhà ngươi thôi."
"Thôi đi, có nói mấy chuyện này với ngươi ngươi cũng không hiểu, ngươi không cảm nhận được những thú vui đó đâu."
Nếu nàng ở nhà thì giờ này đã phải cùng tam tỷ đi cắt cỏ cho thỏ rồi, tiện thể còn có thể nhặt được trứng vịt.
Đâu có giống ở đây, cả ngày cứ nhốt mình trong cái sân này, thật là nhàm chán.
Vệ Vân Kỳ không nói gì, đúng là hắn không cảm nhận được những điều mà con nhóc thối đó nói, hắn cũng không cần cảm nhận, hừ!
Bách Phúc Nhi ngồi xuống bàn, rót cho mình một ly nước, rồi chợt nghĩ, vừa nãy hình như nghĩ không đúng, nếu nàng ở nhà thì giờ này chắc là cả nhà đang vui vẻ làm lễ mừng công cho ông, tối nay chắc chắn sẽ được ăn ngon.
Lúc này, Bách Lý Huy mà nàng đang nhớ đến vừa dẫn mấy chục người đàn ông trong thôn trở về, khi còn chưa về đến đầu thôn thì lũ trẻ con đã vui vẻ reo hò, đứa thì chạy ào ra đón, đứa thì quay vào báo tin.
Các cụ già và phụ nữ trong làng cũng đi ra, một cái làng lớn như vậy mà đột nhiên mất đi mấy chục tráng hán, mấy ngày nay trong lòng họ cứ thấp thỏm, luôn cảm thấy bất an.
Bây giờ vừa nghe thấy tin mọi người trở về, tinh thần và thể xác liền khỏe lại, cảm giác an toàn lại trở về ngay.
Lũ trẻ con và các cô bé ra đón, len lỏi trong đám đông tìm cha hoặc anh mình, thấy họ còn mang theo đủ thứ đồ đạc lớn nhỏ, gần như ai nấy tay cũng xách thịt được buộc bằng dây cỏ, cả đám vui vẻ hớn hở, tiếng cười nói vang cả một vùng.
Bách Lý Huy ngồi trên xe bò cất giọng gọi to, "Mọi người đừng về vội, ra sân phơi nhận tiền rồi về."
"Ra sân phơi thôi."
Đây mới là hồi kịch hay nhất, mấy người đàn ông lại cười vang lên, những người phụ nữ đến đón cũng đều cười, rất nhanh, đội ngũ mấy chục người đã lớn lên thành cả trăm, cười nói vui vẻ cùng nhau đi đến sân phơi để chia tiền.
- Hôm nay hoàn thành xong phần vạn chương rồi.
Ngày đầu tiên lên khung lại đúng vào dịp mùng 6 tháng 8 phiếu gấp đôi, mọi người có muốn tặng cho tác giả quân một chiếc nguyệt phiếu không nào ^_^ (hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận