Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 219: Văn gia hành hung đại ngỗng (length: 7767)

"Mau tới ăn mì, xem xem dì làm mì có được hay không."
Chị dâu cả của Văn gia cùng Văn Tiểu Đào bưng ba bát mì ra tới, từ xa đã nghe thấy mùi xì dầu hòa lẫn hành lá, sợi mì hơi vàng, rau cải xanh mướt, trứng gà trắng nõn, hành lá xanh biếc, trên nước mì có những hạt dầu nhỏ li ti, chỉ nhìn thoáng qua đã không nhịn được thèm thuồng.
"Vốn dĩ cũng không đói, nhìn bát mì này của dì lại thấy có thể ăn một bát."
Văn Tiểu Đào đưa đũa cho nàng, đắc ý cười nói: "Mẹ ta nấu mì không có món nào không ngon, trước kia ta bị sốt, mẹ ta dùng đồ chua nấu cho ta một bát mì, chua cay, ăn xong nằm trên giường đổ mồ hôi, hết sốt ngay."
"Ngon, thơm thật đấy." Bách Quả Nhi ăn một miếng đã cao hứng khen ngợi, "Ăn một miếng lại muốn ăn một miếng, không dừng lại được."
Hai chị em ăn ngon lành, Bách Xương Bồ ngồi đối diện càng khoa trương hơn, húp sùm sụp mì và húp canh ừng ực, một bát mì lớn rất nhanh đã bị hắn xử lý hết một nửa, khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật giật, dáng vẻ ca ca nàng như vậy, cứ như là nhà nàng nghèo khổ lắm vậy.
Ăn xong mì Bách Xương Bồ thỏa mãn ợ một tiếng, "Mì dì làm thật là không có gì để nói, quá ngon."
Chị dâu cả Văn gia cười tít mắt, đối với người nấu ăn mà nói, đồ ăn mình làm được người khác yêu thích thì không có gì vui hơn chuyện đó.
"Sau này các cháu muốn thường xuyên đến đây, thường đến thì sẽ được ăn mì dì nấu, có muốn thêm bát nữa không?"
"Không được, ăn thêm thì buổi tối không ăn nổi cơm mất."
Cả sân người đều cười lên, sau đó Bách Phúc Nhi lấy kẹo mạch nha cho mọi người, còn lấy bánh phù dung ra, "Bánh này là chị dâu cả nhà ta làm, vị không tệ, lúc nào đói bụng thì ăn một miếng, vừa thơm vừa no bụng."
Văn bà tử cắn một miếng, cười càng tươi hơn, "Mềm thật đấy, lại còn thơm nữa."
Cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện, Bách Phúc Nhi liền hỏi cậu, "Trong thôn mình trồng mía nhiều không cậu, chúng cháu trước sau đã định đi mấy ngàn cân đường đỏ, nếu như không thu mía ở bên ngoài với số lượng lớn thì e là không thể giao đủ hàng."
"Bán nhanh vậy sao?"
Văn Gia Toàn và cha hắn liếc nhau, rất kinh ngạc, "Một cân đường đỏ bao nhiêu tiền?"
"Giá cả chưa định, chờ lô đường đỏ đầu tiên ra lò rồi định, cậu ơi, trong thôn mình có thể thu được bao nhiêu mía?"
Bách Phúc Nhi có chút gấp gáp, bước chân lập tức quá nhanh, chưa chuẩn bị đầy đủ, bây giờ có chút bối rối.
Văn Gia Toàn suy nghĩ một chút, "Ta nhận được tin của cha con hơi muộn, nhà nhà trong thôn đều trồng một ít, hàng năm để lại chút mía giống như vậy, muốn trồng nhiều thì phải mua mía giống, mà thứ này không dễ mua."
"Thực sự không tính được cả thôn có thể thu được bao nhiêu, chỉ cần đến lúc đó chúng ta thu hết mía ở mấy thôn xung quanh, ta nghĩ chắc cũng được vạn tám cân."
Trong lòng Bách Phúc Nhi đã chắc chắn, xem ra vấn đề không lớn, huyện Thương Khê rốt cuộc cũng lớn như vậy.
Đang nói thì con la đường đỏ kêu cứu, "Hỗn đản hỗn đản, cút ngay cho Loa gia, cút ngay đi, tiểu thần tiên mau tới a~"
Bách Phúc Nhi quay đầu lại nhìn thì cả người kinh ngạc, hai con ngỗng lớn duỗi dài cổ tấn công vào hai con la, nếu không phải thịt ở đùi con la ít mà lại săn chắc thì e là đã bị chúng mổ trúng rồi.
"Hai con ác bá kia, tránh ra."
Văn Phúc Sinh thấy con la bị bắt nạt liền xông lên đuổi đi, con la đó còn chưa được hắn dắt ra khoe khoang mà, bị thương thì sao?
"Quạc quạc quạc!!! ! !"
Ngỗng lớn kêu to, âm thanh của nó có chút giống tiếng vịt, nhưng lớn hơn rất nhiều, nghe có phần nghiêm túc, trang trọng, như là đang nghiêm khắc quát tháo, khiến người có chút kinh ngạc.
"Tránh ra, đi."
Văn Phúc Sinh xông lên đuổi, không những không có tác dụng mà còn khiến hai con ngỗng xoay cổ đuổi theo hắn, "Quạc quạc quạc! ! !"
Khác với gà trống xòe cánh chiến đấu, ngỗng lớn thu chặt cánh, đầu gần như song song mặt đất đuổi theo người chạy.
"Cha ơi, mau đuổi ngỗng ra."
"A! ! !"
Dưới sự tấn công của hai con ngỗng, Văn Phúc Sinh rất nhanh bị đuổi kịp, chỉ thấy miệng con ngỗng mổ một cái, Văn Phúc Sinh khựng lại, một con ngỗng khác xòe cánh lao thẳng vào hắn, khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Thấy Văn Phúc Sinh sắp bị hai con ngỗng vây đánh, Văn Gia Toàn cầm gậy lên mấy lần xua đuổi hai con ngỗng hung hăng đi, Văn Phúc Sinh khóc không ra nước mắt, "Bao nhiêu năm rồi, thường thường lại muốn có một hồi như thế này."
Lời nói này có chút oán hận.
Bách Quả Nhi và Bách Phúc Nhi hai chị em ngây người nhìn, nuốt một ngụm nước bọt, có chút đáng sợ đấy.
Bách Phúc Nhi nghĩ, thảo nào đám người ham chơi ở kinh đô lại thích đấu ngỗng, con ngỗng này đánh nhau rất đặc sắc, rất lợi hại.
Chị dâu cả Văn gia tiến lên xem thấy bắp chân Văn Phúc Sinh đã sưng đỏ, liền nói với Văn Gia Toàn, "Nhanh xử lý con ngỗng đi, cũng nhiều lần rồi đấy, lần trước còn xông vào nhà ông Trương, may mà không có chuyện lớn gì, xảy ra chuyện gì ông chịu nổi không?"
Văn Gia Toàn xấu hổ, thấy hai con ngỗng quay về chậu nước vẩy nước, lúc này mới cẩn thận nói: "Sau này phải canh cửa sân cẩn thận, không cho chúng nó đi ra ngoài là được."
Để nhanh chóng chuyển chủ đề, Văn Gia Toàn vui vẻ hỏi Bách Phúc Nhi vài câu, "Xương Bồ à, lần này các cháu đến là có chuyện gì à?"
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm nhìn hắn, "Cậu ơi, hai con ngỗng lớn nhà cậu nuôi lâu chưa, cháu muốn nuôi vài con ngỗng lớn, cậu biết chỗ nào mua được ngỗng con không?"
Đôi mắt Văn Gia Toàn hơi co lại, ngỗng lớn là bảo bối của hắn mà, còn chưa kịp mở miệng thì chị dâu cả Văn gia đã nói: "Phúc Nhi muốn nuôi ngỗng lớn thì ông đem hết lũ ngỗng con trong nhà cho nó nuôi đi, cũng không xem thử một ngày chúng nó ăn bao nhiêu thóc."
Ngỗng con?
Bách Phúc Nhi và Bách Quả Nhi mắt sáng lên, "Nhà mình có ngỗng con à?"
Văn Tiểu Đào chỉ vào "con vịt nhỏ" đang nhốt trong chậu nước lớn, "Chính là bọn nó đó, cha ta phải tốn bao nhiêu công sức mới có được, đã bắt đầu thay lông lần hai rồi."
Bách Phúc Nhi quay đầu lại nhìn, cười khan một tiếng, thứ lỗi cho nàng ít thấy việc đời, nàng còn tưởng đó là vịt.
"Phúc Nhi, cháu nuôi ngỗng lớn để làm gì vậy?"
Văn Tiểu Đào không tán thành, "Ngỗng lớn ăn nhiều đã đành, lại còn hung dữ, không phân tốt xấu đuổi theo người, miệng ngỗng còn có răng cưa nhỏ, mổ người rất đau, mổ vào bắp chân thì đau thấu tim gan."
"Mổ người đau đã đành, nó còn vặn người, mổ vào chỗ thịt mềm rồi xoay cổ lại vặn, đau đến hoa mắt chóng mặt, một năm đẻ mấy chục quả trứng, không bằng nuôi vịt con."
"Tiểu Đào nói đúng đấy." Văn Phúc Sinh oán hận trừng hai con ngỗng, "Còn hung hơn chó, người trong thôn đều nói thà bị chó cắn, còn hơn bị ngỗng đuổi, chó xem hung dữ vậy thôi chứ dễ gì cắn người, con ngỗng lớn thì chẳng thèm quan tâm nhiều thế, trong nhà ai mà chưa bị nó mổ."
Bách Phúc Nhi hiếu kỳ, "Người nhà mình nó cũng mổ sao?"
Nuôi không quen?
Văn Phúc Sinh gật đầu, "Lũ ngỗng này đâu có thông minh, ngốc như cục đất ấy, không bằng chó."
"Chó còn khôn lanh, con ngỗng này thì khác, bất kể người ngoài hay người nhà, không vui là đuổi theo mà."
"Vong ơn bội nghĩa mà, cho chúng ăn nhiều thóc gạo vậy mà, ta đổ mồ hôi làm lụng thu thóc đấy, mình còn chưa ăn được hai bát cơm mà đã để cho chúng ăn no rồi, vậy mà còn thường xuyên bị chúng nó đuổi...."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận