Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 314: Là Văn Xương thôn tới nữ quỷ (length: 7707)

Nếu không phải Trương Tiên Ngọc tinh mắt, thì là do hai năm nay những phu nhân có ý với tiểu cô tử nhà nàng đều có ánh mắt như vậy, ánh mắt mang vẻ xem xét và hài lòng.
Bỗng nhiên liền có một loại cảm giác như dê vào miệng cọp.
Đáng tiếc lúc này đi hình như đã muộn.
Không hề hay biết Bách Phúc Nhi còn đang nói chuyện với Vệ nhị phu nhân về việc thu xếp viện tử đã xong, thoải mái hơn ở khách điếm rất nhiều, nhìn nàng cười vui vẻ, trong lòng âm thầm thở dài, nàng có nên nói cho tiểu cô tử một câu là Vệ nhị phu nhân không có ý tốt không?
Vệ nhị phu nhân tâm tình thập phần vui vẻ, lời nói chuyển sang nhắc tới Vệ Vân Kỳ, “Nó biết ngươi đến rất vui, đáng tiếc dạo này dính phải đồ bẩn, ở trong viện không chịu ra ngoài.” Nửa câu đầu này tuyệt đối là nói dối, Vệ Vân Kỳ vui mừng vì nàng đến?
Nếu thực sự vui mừng, nàng sẽ phải cảnh giác, tám phần là đang chuẩn bị đối phó nàng thế nào.
Vệ nhị phu nhân suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: “Phúc Nhi à, nghe nói ngươi được chân truyền của Vô Biên đạo trưởng, tối ngươi có thể đến xem Kim Cương Nô được không?” “Được chứ.” Bách Phúc Nhi trả lời dứt khoát, đều ở nhờ viện của người ta, đi xem một chút cũng không có gì, còn có thể kiếm được một khoản.
Vệ nhị phu nhân mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn trời sắc, thấy đã sắp đến giờ ngọ, vậy là phải ăn cơm trưa cùng nhau rồi.
Bách Thường An và Bách Thường Thanh cũng tới, trò chuyện rất vui vẻ với Vệ nhị gia, biết hai người mang người tới nhảy đoan công, Vệ nhị gia tỏ vẻ rất hứng thú, lại biết có qua lại với nhà Ôn, muốn mai đi gặp mặt.
Sau cơm trưa Vệ nhị phu nhân nói chuyện với Trương Tiên Ngọc, Tần Chước Chước liền đề nghị dẫn Bách Phúc Nhi đi tham quan viện của Vệ gia, Bách Phúc Nhi định nói nàng không muốn đi tham quan, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của người ta, bị lôi đi cùng luôn.
Nào là hành lang gấp khúc, nào là đình nghỉ mát, nào là chính đường thiên sảnh, nghe Bách Phúc Nhi chóng cả mặt, đi đến một chỗ thấy viện rất rộng rãi, Tần Chước Chước nói, “Đây là viện của tiểu thúc, tên là Vọng Phúc cư, cái tên đã hay rồi, thấy phúc khí đến, viện này rất rộng, trong đó trồng không ít hoa cỏ và quả.” “Tiểu thúc người này bình thường như không để ý cái gì, nhưng lại rất cẩn trọng, viện của hắn đều do hắn tự tay thu dọn, xử lý rất tốt.” “Cô nương Phúc Nhi chắc hai ba năm rồi không gặp tiểu thúc nhỉ, tiểu thúc hai năm nay lại cao lên chút, càng tuấn mỹ hơn, bây giờ cũng xem là mỹ nam có tiếng ở kinh thành, nhiều cô nương thích lắm.” “Với cả tiểu thúc còn có thân thủ không tệ, ngay cả sư phụ võ cũng nói công phu của hắn giỏi.” Nói xong lặng lẽ thở dài, thực sự không có gì để khen ngợi, mấy cái này cũng đều là do nàng vắt óc ra nghĩ.
Đối với ba điều Tần Chước Chước nói, Bách Phúc Nhi vẫn tin tưởng, đặc biệt là hai điều sau, chính là nàng cũng phải thừa nhận Vệ Vân Kỳ đồng học có túi da rất đẹp, công phu chắc cũng không tệ, rốt cuộc còn mơ mộng dạy dỗ nàng.
“Hắn đã mười tám rồi, có phải đã thành thân chưa?” Đẹp trai, trong nhà lại giàu có, chắc chắn là thành thân rồi, chậc chậc chậc, cũng không biết con quỷ xui xẻo nào lại gả cho hắn, mặc dù mấy năm không gặp, nhưng con người này từ nhỏ đã tính tình nóng nảy, keo kiệt đi lạp, gả cho nàng ta chỉ sợ bị bắt nạt chết, không thì cũng tức chết, quá thảm.
Nàng còn chưa biết, câu hỏi của nàng đã làm khó Tần Chước Chước, thật sự không biết phải trả lời thế nào, nói tiểu thúc một lòng học hành? Như vậy cũng quá giả tạo.
Nói tiểu thúc mắt cao?
Hay là nói tiểu thúc...
"Tiểu thúc trong lòng có người, đến giờ vẫn chưa kết hôn."
Nàng thật quá thông minh, lý do thế này mà cũng nghĩ ra được.
Bách Phúc Nhi khóe miệng hơi giật giật, tùy tiện khách sáo một câu, “Cô nương mà vệ tiểu công tử để ý hẳn là phải xuất sắc lắm.” Nhất định phải vì cô nương kia lau một chút nước mắt đồng tình.
Tần Chước Chước vui mừng nhướng mày, “Không ai biết tiểu thúc thích ai, có thể được giấu trong lòng thì chắc chắn là xuất sắc.” Nghĩ Vệ Vân Kỳ giờ chắc đang ngủ, đành tiếc nuối dẫn Bách Phúc Nhi rời đi.
Về đến viện, Bách Phúc Nhi đã vội leo lên giường, buồn ngủ quá, cố sức đi một vòng lớn như vậy nàng có dễ dàng gì đâu?
Nằm xuống ngủ một giấc là cả canh giờ, khi nàng tỉnh dậy đã là chạng vạng tối, Bách Thường An và Bách Thường Thanh đã sớm rời đi, bọn họ còn phải trở về chuẩn bị cho việc khánh đàn ngày mai.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, ăn cơm xong, Bách Phúc Nhi muốn đến Vọng Phúc cư xem thử, Vệ nhị phu nhân có ý muốn cùng đi, trong lòng lại có chút sợ hãi, Bách Phúc Nhi nói, "Phái người đưa ta đến cửa là được."
"Ta tự đi vào."
Vệ nhị phu nhân gật đầu, tự tay đưa nàng đến cửa, Bách Phúc Nhi nhận đèn lồng trong tay nàng, nhớ đường nàng đã nói rồi đi vào, đêm nay trăng sáng vằng vặc, ánh trăng rải đầy viện, lờ mờ có thể thấy cảnh vật trong viện.
Vì người hầu hạ đều tránh mặt, nàng đi một đoạn đường cũng không thấy ai, càng không ai phát hiện ra nàng.
Ngước mắt thấy một gian phòng sáng đèn, bên trong còn có người đang nói chuyện, đảo mắt trái phải, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh, nhẹ nhàng đến gần cửa, người trong phòng nói, "Công tử, cô nương Phúc Nhi đã dọn đến rồi, hay là mai đi gặp một chút?"
Tiếp theo là giọng của Vệ Vân Kỳ, “Đi gặp nàng làm gì, để nàng thấy ta bây giờ chật vật thế nào à? Cho nàng thêm chuyện cười?” Chè trôi nước lại nói, “Thì ra công tử ngại đó hả, cái này có sao đâu, cô nương Phúc Nhi kiến thức rộng rãi, đâu có cười chê chúng ta.” Bách Phúc Nhi ho khẽ một tiếng, trong phòng nháy mắt truyền đến tiếng leng keng, ngay lập tức bên cửa sổ chậm rãi xuất hiện cái bóng, sau đó lại từ từ đi trở lại, hai người trên giường thấy bóng lướt qua lướt lại trên cửa sổ, chè trôi nước run lẩy bẩy, “Công... Công tử, dọa... Dọa chúng ta lâu như vậy, là muốn động... động thủ sao?” Vệ Vân Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, cố trấn định, hắn vốn không tin những thứ này, nhưng gần đây những chuyện xảy ra thật sự đáng sợ, làm người không thể không tin a, rốt cuộc là hắn đã đắc tội với ai?
“Đông đông đông! ! !” Cửa phòng vang lên tiếng gõ, cứ như là ai muốn gõ cửa đi vào.
“Đông đông đông! ! !” Mỗi một tiếng vang như gõ vào tim hai người, tim đều thắt lại.
“Đông đông đông! ! !” “A ~~~” Chè trôi nước không chịu nổi, quỳ trên giường dập đầu liên tục, “Cầu ngươi tha cho chúng ta đi, ngươi muốn gì ngươi cứ nói, chúng ta đưa cho ngươi tiền vàng, muốn bao nhiêu cũng được, tha cho chúng ta đi.” Vệ Vân Kỳ bị dọa sợ đến độ cuối cùng không còn sợ hãi, xuống giường rút kiếm treo trên tường, tay nắm mấy lá bùa, hét lớn, "Yêu quái ở đâu đến, dám đến địa bàn của tiểu gia mà làm càn."
Ngoài cửa Bách Phúc Nhi nín cười, nghĩ dọa sợ hù người ta chết mất thì không tốt, lại hắng giọng một tiếng, “Bản tiên cô đến từ thôn Văn Xương huyện Thương Khê, ta nói Vệ tiểu công tử, gan của ngươi cũng chả có gì đặc biệt.” Chè trôi nước đã sợ mất vía, “Công... công tử, là nữ quỷ từ thôn Văn Xương tới, sao nàng ta bay xa thế?” (Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận