Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 268: Là đạo gia che chở chi người (length: 7943)

Không biết vì sao, Bách Phúc Nhi luôn cảm thấy chỉ cần dán ba cái đại ấn Tam Thanh lên tường thì buổi tối nàng sẽ ngủ ngon hơn, cảm thấy phòng ấm áp hơn hẳn, đến cả mơ cũng là mơ thấy giấc mộng đẹp.
Vì vậy, mỗi khi trời tối trước khi ngủ nàng đều dán hai tờ mới tinh.
Cổ tiên sinh nhìn kỹ, trong lòng vẫn không chắc, cứ thấy đám đại ấn kia có tác dụng, nhưng khác ngành nghề như cách núi, hắn không dám khẳng định, nhưng hắn xem qua chu sa, đều là chu sa tốt, không thể có chuyện phai màu được.
"Đồ nhi à, con ở đây có ổn không?"
"Ổn ạ." Bách Phúc Nhi vui vẻ gật đầu, "Rất thoải mái ạ."
Thấy nàng một bộ dạng thích thú ở đây, Cổ tiên sinh bất lực thở dài, liền quyết định ở lại thêm ít ngày, giám sát tiểu đồ nhi của hắn, sợ cả đạo quán trên dưới đều bị tiểu đồ nhi của nàng làm lệch lạc hết, nếu thật sự vậy, không biết Vô Biên tiểu nhi trở về có bị tức chết không nữa.
Bách Phúc Nhi không quan trọng, dù sao ca ca nàng hiện tại cũng ở đây, rảnh rỗi thì lại cùng mấy sư huynh đang xem sổ sách thu chi trong đạo quán tính toán, bập bập bàn tính.
Có người nói mang người về, rất hưng phấn, kể là buổi cầu phúc diễn ra rất thành công, các nhà thiện tín đều rất tán thưởng, còn cho thêm tiền dầu mè nữa.
"Chỉ là không biết sư phụ về có trách tội ta không."
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm nói: "Không đâu, sư huynh cũng là đang phát huy đạo pháp mà."
Người kia cười hì hì, nói muốn đi dâng hương cho Tam Thanh.
Ngày đó chập tối, Bách Phúc Nhi thấy màu đại ấn trên tường đã nhạt màu nên xé toàn bộ xuống, dán mới bảy tám tờ lên, lúc cởi áo váy, mấy lá bùa từ trong tay áo nàng rơi ra, lúc này mới nhớ ra là nhặt được trong phòng sư phụ, lúc phát hiện thì cứ tùy ý đặt trên tủ, nàng thấy có vẻ hữu dụng nên nhặt.
Quay người nhặt lên nhìn kỹ, tiện tay đính lên tường, sau đó mới ngáp một cái leo lên giường, ngủ vô cùng ngon giấc.
Hai cái “phiêu” kia quay lại lần nữa, mấy ngày liền không vào cửa, lần này có thể nói là chuẩn bị kỹ càng, cảm giác như có thể kéo cả tượng Tam Thanh cùng ra một trận chiến.
"Chính là bên trong, tà môn lắm, không biết bên trong rốt cuộc có pháp khí gì lợi hại mà khiến chúng ta đến gần không được."
"Ngưu ca Mã ca cũng liên tiếp bị thiệt ở trong này, tối nay có thế nào cũng phải xông vào."
"Tối nay chúng ta mang đủ pháp bảo, nhất định phải vào."
Tiếp theo là một vòng pháp bảo trình diễn, trong phòng ánh vàng chiếu rực, áp chế hẳn về một bên, đến tận nửa canh giờ sau đám bồng bềnh bên ngoài mới dừng lại, từng đám xem bảo bối trong tay mà khóc không ra nước mắt, trong phòng rốt cuộc là cất giấu cái gì vậy?
Bách Phúc Nhi đang ngủ say lật người, còn đưa tay gãi gãi chóp mũi hơi ngứa, đối với những chuyện xảy ra hoàn toàn không biết gì cả.
Một canh giờ sau đúng lúc đêm khuya, có đại phiêu đáp xuống, trong đạo quán rất nhiều tượng thần đều phát ra ánh vàng, nhưng đại phiêu thực lực mạnh mẽ, không những dễ dàng vào được đạo quán, còn rất suôn sẻ tiến vào phòng Bách Phúc Nhi, đại ấn trên tường trong ánh lửa phút chốc đã hôi phi yên diệt.
Chúng phiêu cùng vào cửa, thấy người trên giường ngủ còn lẩm bẩm gì đó, nhao nhao lộ ra ánh mắt căm hận, quá ghê tởm, bọn họ suýt chút nữa ở ngoài đã hôi phi yên diệt, hỗn trướng trong phòng thế mà còn ngủ ngon!
Giờ phút này Bách Phúc Nhi đang nằm mơ, trong mơ nàng ngồi bên đống lửa nướng gà, có người nói với nàng con gà béo kia được om rất ngon, đặc biệt vừa miệng, dùng than củi nướng cháy lớp vỏ bên ngoài, rắc thêm rau thì là, hương vị cực ngon, vì vậy nàng một bên chảy nước miếng vừa nướng gà.
Có lẽ là gà quá thơm, chúng phiêu nhìn khóe miệng nàng chảy ra một giọt nước miếng trong veo, còn chép miệng mấy lần.
Đại phiêu phán đoán kỹ càng rồi kết luận: “Thượng còn chưa hoàn toàn dung hợp, có thể lấy ra.”
Vừa dứt lời thì định thi pháp, Bách Phúc Nhi trong mơ vừa định ăn gà, con gà được nàng nướng vừa chín tới, thơm nức mũi, vừa muốn đưa lên miệng chuẩn bị “ngoạm” một miếng thì có vật gì xông đến cướp gà quay của nàng rồi chạy…
“Gà quay của ta, trả gà quay cho ta.”
Chúng phiêu nhìn thấy Bách Phúc Nhi đang ngủ say đột nhiên vung tay vung chân, miệng niệm gà quay của nàng, xem chừng muốn tỉnh, đại phiêu liền nhanh chóng ra tay.
Trong mơ Bách Phúc Nhi không biết từ đâu nhặt được một tảng đá bên tay, vung tay lên liền nện vào thứ đoạt gà của mình, trong bóng tối biến cố xảy ra, đại phiêu vừa động thủ liền bị nện trúng, lập tức một trận kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, trong phòng tiếp tục ánh vàng rực rỡ, những đám bồng bềnh không kịp chạy đều gặp tai họa, kêu la om sòm.
Bách Phúc Nhi mở mắt, trong đầu hối hận vô cùng, gà quay của nàng ơi, còn chưa ăn được nữa chứ.
Bất quá bụng nhỏ no căng, muốn xuống giường đi tiểu, châm đèn lên xuống giường đi được hai bước thì đá phải một thứ, quay lại nhặt lên sờ soạng mới phát hiện đại ấn Tam Thanh đặt ở đầu giường sao lại rớt xuống đất, trời ơi, không biết có bị vỡ không?
Cũng chẳng buồn để ý bụng căng, cầm đại ấn lên dưới ánh đèn nheo mắt nhìn kỹ, sư phụ nói đây là đồ vật quan trọng nhất trong đạo quán, nếu như nàng làm hỏng có khi sẽ bị trói lại tế Tam Thanh không?
“Tam Thanh ở trên, đệ tử không cố ý đâu ạ, chắc là tại tối ăn nhiều ngủ không cẩn thận thôi, Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, sai rồi, sai rồi ạ.”
Nhờ nàng tỉnh dậy kịp thời, nhặt đại ấn lên đúng lúc, những đám bồng bềnh kia đều giữ được cái mạng phiêu, bị thương rồi chạy.
Ngày hôm sau vừa sáng, Bách Phúc Nhi vừa tỉnh dậy liền bò lên, mở cửa kiểm tra kỹ đại ấn dưới ánh nắng ban mai, thấy đại ấn không sao mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại lấy giấy đóng thử một cái đại ấn lên, thấy hoàn mỹ không khuyết, lúc này mới lấy khăn lau đại ấn cẩn thận, rồi đặt lại trong hộp, đem về phòng ngủ sư phụ.
Không dám lỗ mãng nữa, lần sau lại làm nửa đêm đá ngã vỡ thành hai mảnh thì thật là xong đời.
Có tiểu đạo đồng chạy đến, “Phúc Nhi tiểu sư thúc, hôm nay không học sớm ạ.”
"Tối hôm qua không biết sao nữa, gió núi lớn lắm, sau núi quỷ khóc sói gào, sáng nay sư huynh vẩy nước quét nhà phát hiện ba cái lư hương bị hư, mọi người nói tối qua nhất định có quỷ mị quấy phá, may là chúng ta có Tam Thanh che chở nên mới không sao.”
"Có đạo sư huynh nói ngày mai sẽ mời đạo trưởng đến, đuổi trừ tà."
Bách Phúc Nhi ngạc nhiên nói, quay đầu lại nhìn thấy thì mắt liền mở lớn, mấy cái đại ấn nàng dán trên tường đâu mất rồi, chạy vào nhìn kỹ thấy trên giường vẫn còn bụi…
“Sư phụ, sư phụ ơi, đạo quán tối qua có phải là bị quỷ quấy rối không?”
Ánh mắt Cổ tiên sinh vô cùng phức tạp, tối hôm qua động tĩnh quá lớn, ông tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng hiểu chắc là có gì đó không sạch sẽ quấy phá, đại ấn trong phòng tiểu đồ nhi đều biến mất, chẳng lẽ là nhắm vào tiểu đồ nhi mà đến?
Lại thấy trán tiểu đồ nhi phát sáng, vận may bao phủ còn mạnh hơn trước kia, càng thêm không hiểu.
Chỉ có thể đợi Vô Biên tiểu nhi về sẽ hỏi cho ra lẽ.
Cuối cùng ông chỉ có thể khẳng định một điều, tiểu đồ nhi đúng là người được đạo gia che chở.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận