Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 417: Tiểu đồ nhi oai a (length: 8034)

Nhà họ Vệ náo nhiệt kéo dài đến tận nửa đêm, khách khứa đến chúc mừng đều muốn ở lại dùng bữa tối mới về, mỹ danh nói là để dính chút hỉ khí.
Không ít người trong giới kinh doanh cũng tới, miệng thì nói vui vẻ, nhưng trong lòng thì chua chát không thôi, mọi người đều là những thương hộ thấp kém hơn một bậc trong mắt quan lại, vậy mà nhà họ Vệ xoay mình một cái liền khác hẳn, hiện tại đã là quan gia rồi.
Rõ ràng mấy ngày trước đây mọi người còn cùng nhau uống rượu.
Vệ đại gia khi đối diện với những câu hỏi thăm và thỉnh giáo của mọi người thì đắc ý nói: “Hai đứa con trai nhà ta ít khi làm người khác phải lo lắng lắm, thằng cả thì không nói làm gì, các ngươi làm bác làm chú cũng rõ, là một người an phận.”
“Còn thằng thứ hai nhà ta thì khiến người đau đầu nhiều hơn, nhưng nếu nói đến chịu khổ chịu liên lụy thì cũng không phải người thường có nghị lực, nó từ nhỏ đã luyện võ, không hề gián đoạn, mùa đông thì luyện 'tam cửu', mùa hè thì luyện 'tam phục', đừng thấy nó tuấn tú vậy chứ lòng bàn tay đầy vết chai dày đó.”
“Tuy thằng nhỏ hơi không nên thân chút, nhưng ăn chơi cờ bạc cũng không dính vào, chỉ thích luyện võ thôi, ta nghĩ đó cũng không phải chuyện xấu gì, cường thân kiện thể mà, nó thích thì cứ để nó làm, thật không ngờ nó lại có tiền đồ, may mắn, may mắn thật.”
Ôi, ông ấy cũng không nói được nhiều hơn, rốt cuộc chính mình thật sự không tốn chút tâm tư nào, thì làm sao mà nói đây?
Không thể nói ông không chú ý, chỉ là con trai quá không có chí tiến thủ.
Vệ phu nhân nghe ông ấy khoác lác như vậy mà cũng thấy đỏ mặt thay, nhưng cũng chẳng biết làm sao, cũng không thể nói là chính mình chẳng hề hay biết được chứ?
"Vệ phu nhân, nhị thiếu gia nhà ngươi hiện giờ có công danh rồi, chuyện hôn sự hẳn là phải chọn kỹ càng chút chứ?"
Trong mắt những phu nhân này, thanh danh hay không thì có gì gấp gáp, tân khoa thám hoa lang kia thì tiền đồ xán lạn, không ít phu nhân trong lòng đều hối hận, nếu sớm biết Vệ Vân Kỳ có ngày hôm nay, các nàng trước kia đã không từ chối rồi.
Trong đó có người trước kia từng được Vệ phu nhân mở lời qua, vừa nghĩ tới việc mình cự tuyệt trước đây thì hối hận không kịp.
Vệ phu nhân cười nói: "Kim Cương Nô nhà ta đã đính ước rồi, mới vừa định xong."
Nàng đã bày tỏ ý tứ với Bách phu nhân, ngay cả đôi vòng ngọc làm của hồi môn kia cũng đã đưa cho Phúc Nhi, trước khi Bách gia chưa đáp ứng thì nàng không thể đi xem xét cô nương nào khác.
Kim Cương Nô cũng đã lẻ bóng mấy năm nay rồi, lại lẻ bóng thêm một hai năm nữa cũng chẳng sao.
Huống hồ còn chưa biết có dẫn tới chuyện sai lầm gì không, lúc này không thích hợp để làm mai mối.
Đám người kinh ngạc: "Đính ước rồi ư? Không biết là cô nương nhà ai có phúc như vậy."
Thôi xong, muộn rồi! ! !
Vệ phu nhân nói: "Hai nhà cũng chỉ mới nói miệng với nhau thôi, còn chưa trao đổi thiếp canh, đợi đến khi nào hôn sự định xong sẽ mời các vị phu nhân đến uống chén rượu mừng."
"Nhất định, nhất định rồi."
Các phu nhân trong nháy mắt liền cảm thấy rượu trong ly khó uống, đã từng có một cơ hội cho cả gia tộc được thơm lây bày ra trước mặt, mà các nàng đã không trân quý, hối tiếc cũng muộn!
Vệ Vân Kỳ ngày mai còn phải vào cung tạ ơn, muốn đi lĩnh nhiệm vụ, lấy cớ không thắng tửu lượng nên đã sớm trở về Vọng Phúc cư của mình, rửa mặt xong thì trực tiếp lên giường, vốn tưởng sẽ như mọi khi vừa chạm giường liền ngủ, ai ngờ tối nay lại ngủ không được, cứ như bánh nướng lật qua lật lại trên giường.
Hôm nay có người hỏi hắn tại sao lại muốn học võ, vì quá mệt mỏi, với gia tài của nhà họ Vệ, hắn không đến nỗi phải vất vả như vậy.
Hắn rốt cuộc là vì sao mà lại nghĩ tới chuyện tập võ?
Nguyên nhân chỉ có mình hắn biết, chỉ là không muốn lại bị cái con nhóc xấu xí kia đánh cho, còn muốn có một ngày có thể rửa sạch nhục nhã đánh ngã con nhóc xấu xí kia, hiện tại thì hắn đã có bản lĩnh này, nhưng con nhóc xấu xí lại đánh không được...... Càng nghĩ càng bực bội, thế mà chính mình lại không biết bực bội vì cái gì.
Lúc này, người đang như bánh nướng cũng có Bách Phúc Nhi, về nhà rồi thì vui vẻ được hai ngày, sau đó thì bắt đầu chui lủi trong bóng râm, mỗi ngày mở mắt ra đều là chặng đường buồn tẻ, mọi người từ chỗ ồn ào náo động dần dần ít nói đi, cuối cùng thì là nhắm mắt dưỡng thần.
Bách Phúc Nhi cũng là ngày nào cũng mơ màng sắp ngủ, cảm thấy mới vừa hồi phục não bộ lại muốn bị lắc tan, cũng vì thế mà rút ra một kết luận, tivi toàn là gạt người, những học sinh hay vương công quý tộc đều đọc sách trong xe ngựa, còn viết thư trong xe ngựa nữa chứ, giỏi thì giờ tới đây biểu diễn cho nàng xem đi!
Đọc sách á, đảm bảo chưa được trăm chữ là mắt đã mù rồi.
Còn viết chữ á, mực nước có mà văng đầy người.
Ban ngày ngoại trừ nghe sư phụ giảng đạo thì chỉ còn nhắm mắt, cũng không biết có phải nhắm mắt lâu quá không, mà buổi tối lại không ngủ được, chỉ có thể đứng lên ngồi, suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Việc đầu tiên khi về đến nhà chính là phải đem cách làm đường cát và đường phèn truyền lại cho cha nàng, sau đó thì... nằm ngửa?
Mấy năm nay nàng vẫn luôn tìm cách làm đường cát, hiện tại nàng đã tìm được, thế mà lại cảm thấy có chút mông lung.
Hay là cứ làm đường thôi?
Nhưng không có bò sữa mà?
Hay là làm các loại đường trái cây có nhiều hương vị?
Cũng có vẻ miễn cưỡng được đó!
Vậy thì về nhà thử làm các loại đường trái cây có nhiều hương vị vậy.
Có phương hướng rồi thì nàng mới thấy an tâm, khi nằm xuống lần nữa thì ngủ rất nhanh.
Ngày hôm sau trời vừa sáng mọi người lại tiếp tục lên đường, đi chưa được nửa canh giờ thì thấy một con khoái mã từ đằng xa lao tới, trên lưng ngựa có người, trên lưng người còn cắm cờ, khi gặp mọi người thì người đó kêu lên: "Tránh ra mau, tám trăm dặm khẩn cấp."
Mọi người vội tránh đường, dừng lại tò mò nhìn người một ngựa kia đi xa, Bách Thường Thanh nói: "Nghe nói cái thứ đó mà tới thì chẳng có chuyện gì tốt đâu."
Những người trong thôn lập tức tỉnh táo hẳn, xúm lại bàn luận: "Trước kia có nghe người kể chuyện nói qua rồi, nói là cái thứ đó mà tới là có chuyện lớn."
"Trời ơi, ta còn tưởng người kể chuyện nói bừa chứ, hóa ra là thật à?"
"Chuyện gì lớn?"
"Ta biết làm sao được."
Mọi người cứ thảo luận về chuyện này cả quãng đường, Bách Phúc Nhi cũng chẳng để tâm, tiếp tục nghe sư phụ giảng đạo, rốt cuộc cái gọi là "Chuyện lớn" còn quá xa với nàng.
"Đồ nhi, hôm qua vi sư nói với con, con đều hiểu rõ cả rồi chứ?"
Thấy tiểu đồ nhi lại tới, Vô Biên đạo trưởng có chút đau đầu, cả ngày cứ giảng đạo cho tiểu đồ nhi, không hiểu còn cảm thấy ngộ đạo sâu thêm, nhưng hôm nay ông không muốn nói.
"Hiểu rồi ạ."
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm ngồi xuống: "Sư phụ nói là tu tâm, con hiểu là nhắm vào sự sống, cái chết và sự tồn tại mà tự điều chỉnh bản thân, giận thì hại gan, sợ thì hại thận, nghĩ ngợi thì hại tỳ, buồn thì hại phổi, bao gồm cả đại hỉ đại bi đều làm tổn thương tinh khí, nhịn một chút thì trời yên biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng."
"Nhưng sư phụ à, con cảm thấy gặp chuyện khó mà làm được, nhịn một chút thì trời yên biển lặng, lùi một bước lại càng nghĩ càng giận mới đúng chứ, giận quá thì hại gan, mà cũng dễ dẫn đến những bệnh tật khác."
Chẳng phải trên mạng có câu nói nhịn một chút thì tăng sinh tuyến vú, lùi một bước thì u nang ấm áp sao?
Cũng đâu phải không có lý.
"Trong lòng có khí thì nên xả ra ngay, cái khí kia được xả ra thì trong lòng mới dễ chịu, cái gọi là đại tục tức là phong nhã, cãi nhau cũng là một cách giải quyết khí phiền muộn trong lòng mà."
"Con cảm thấy nén giận thì không có lợi cho tu tâm, tâm không tu được mà lại còn sinh ra một đống bệnh tật!"
Vô Biên đạo trưởng:......Oai rồi, tiểu đồ nhi đi oai mất rồi.
"Đồ nhi à, con vẫn chưa hiểu đạo lý ẩn chứa trong đó, nào, hôm nay vi sư sẽ giảng giải cho con thật kỹ."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận