Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 107: Phúc Nhi lừa dối đại con la (length: 7808)

Nghỉ ngơi một thời gian, con la lớn dường như đã quên mất trách nhiệm kéo xe của mình, thấy Bách Thường An tiến đến đóng khung xe lên người nó thì ngơ ngác cả lên.
Thấy Bách Phúc Nhi đi ra, nó liền hỏi: “Ta không phải ở nhà phụ trách kéo lương thôi sao, công việc chạy vặt là của con la già à?”
Nó nghĩ cũng đúng thôi, một năm mới thu hoạch mấy lần lương thực, nó làm sao có khả năng mấy ngày đã hết việc được?
Còn ngày nào cũng ăn ngon uống ngon, được hầu hạ, cuộc sống thực sự quá sung sướng.
Bách Phúc Nhi thấy nó mắc bệnh lười, tiến lên xoa đầu nó, vô cùng thâm thúy nói một câu: "Cái gọi là người tài giỏi thì luôn có nhiều việc phải làm, ai bảo con la già không bằng ngươi."
Thấy xung quanh không có ai, cô liền bắt đầu vuốt lông con la rồi khen nó: “Xem đôi mi dài cong vút của ngươi này, đôi mắt to tròn, hai hàm răng trắng sáng, thân hình khỏe mạnh cân đối, bộ lông bóng mượt, bốn vó mạnh mẽ, đừng nói là số một trong loài la, mà ngay cả đám ngựa dòng dõi quý báu kia cũng không xứng so sánh với ngươi."
"Ưu tú như ngươi mà cả ngày chỉ ở trong chuồng nằm thì có ra sao không, đương nhiên phải ra ngoài đi lại nhiều, cho người ta phải thèm thuồng ngước nhìn, để các con la khác hoặc lừa khác thấy chút sự đời, cũng để cho lũ ngựa biết chúng chẳng là cái thá gì cả."
Con la lớn được khen đến lâng lâng, đúng vậy, ưu tú như nó sao lại cả ngày chỉ nằm lì trong chuồng được?
Nó phải ra ngoài đi dạo nhiều, cũng không phụ sự chiếu cố đặc biệt của ông trời a.
“Ta thật sự giỏi hơn cả ngựa sao?”
Nó dù kiêu ngạo nhưng cũng hiểu, làm sao có chuyện nó giỏi hơn ngựa được?
Bách Phúc Nhi vỗ vỗ đầu nó: “Tự tin lên một chút đi, dù sao trong người ngươi cũng có một nửa dòng máu ngựa, lại còn trời phú dị bẩm, hơn một nửa ngựa thì có gì lạ?”
Con la lớn kích động, đi đi lại lại vài bước tại chỗ, nó lợi hại hơn cả ngựa ư?!
“Ha ha ha ha ha~~~”
Lúc Bách Thường An cùng những người khác đi ra thì thấy con la này đang nhảy nhót quái dị tại chỗ, ai nấy đều cau mày, cảm thấy con la này có chút không bình thường, ngốc nghếch!
Gia tôn hai người ngồi trên xe la cảm thấy vô cùng hài lòng, bởi vì con la lớn chạy thực sự quá nhanh, xe lắc lư quá mạnh, bà Lý đã trải một lớp rơm dày, lại còn lót thêm chăn cũ lên trên lớp rơm, trên chăn còn có chiếu, cả chỗ dựa lưng cũng được lót rất mềm mại.
Sau khi vẫy tay tạm biệt mọi người trong nhà, Bách Phúc Nhi ra lệnh: “Con la lớn, đi vào thành.”
Đây là điều khiển bằng giọng nói, vì căn bản không cần đánh xe.
Con la lớn đang lâng lâng phấn chấn, vô cùng hăng hái, dồn hết sức chờ xuất phát: "Hai vị ngồi vững nhé, chúng ta xuất phát đây!"
Nói xong, nó lao ra như mũi tên rời cung, gia tôn hai người không kịp để ý đã ngã nhào xuống xe, Bách Phúc Nhi hét lên: "Ngươi chạy chậm một chút."
Tiếng gió vun vút mang theo lời của con la: "Loa gia sao có thể chạy chậm được, Loa gia đây là con la số một, hôm nay sẽ cho các ngươi thấy thực lực của Loa gia, nằm im vào!!"
Con la lớn lại tăng tốc, gia tôn hai người còn chưa kịp ngồi dậy đã lại ngã nhào, Bách Phúc Nhi khóc không ra nước mắt, có phải cô đã dùng sức quá trớn rồi không, khen con la đến mức nó không tìm ra phương hướng nữa rồi?
“Ông nội, cháu chóng mặt quá…”
Trước cổng nhà họ Bách, Bách Thường An vừa nhìn xe la biến mất với tốc độ cực nhanh ở đầu thôn vừa tặc lưỡi: “Con la lớn có phải chạy càng nhanh rồi không?”
Bách Thường Thanh gật đầu: “Có nhanh hơn không ít, có phải do dạo này không cho nó ra ngoài chạy, nên bí bách rồi không?”
Bách Thường Phú lo lắng: "Cha với lại mấy cái xương cốt nhỏ của Phúc Nhi có chịu nổi không?”
Bà Lý có chút may mắn, còn tốt lúc trước bà có kêu người dọn dẹp lại xe, bằng không thì phải xóc nảy đến mức nào đây?
Bà xem bát nước mà run như vậy, phải mời cả thần tiên xuống mới được mất?
Từ thôn Văn Xương đến huyện thành, đường tắt phải đi qua Liễu Gia loan và thôn Bình Thủy, dân làng ven đường liền thấy một cỗ xe không người đánh, con la kéo xe chạy vun vút trên đường, có người mắt tinh liền nhận ra: “Nghe nói đó là con la nhà Bách Đoan Công ở thôn Văn Xương, nghe người trong thôn nói con la này có thể giết chết cả lợn rừng, chạy nhanh lắm.”
Có người xem con la rồi tặc lưỡi: "Nghe nói thôn Văn Xương không có rắn, cũng là do Bách Đoan Công giải quyết, đều nói ông ta bản lĩnh lớn, vậy sao địa chủ Trương không đi thỉnh Bách Đoan Công?"
"Ai da, nhà địa chủ Trương chiêu đủ thứ tai họa, nếu mấy con chuột kia ăn sạch lương thực nhà hắn, có phải sẽ đến ăn lương thực nhà mình không?"
Người ở Liễu Gia loan cũng hoảng hốt, rốt cuộc chuột ở nhà địa chủ Trương quá mức tà quái, ngay cả quan phủ cũng bó tay.
Gã địa chủ Trương mập mạp nghe người trong thôn bàn tán, tức giận đến muốn ném cái chén trà trên tay, nhưng lại không nỡ, nhẹ nhàng đặt xuống.
Hắn ta nheo mắt nhỏ lại, hỏi tên gia nhân đang hầu hạ ở bên cạnh: “Thôn Văn Xương không có rắn à?”
Gia nhân vội vàng đáp: "Dạ không có, bốn nhà cuối cùng đều thỉnh Bách Đoan Công đến nhà làm phép, nên mới hết.”
Địa chủ Trương mở mắt ra, tại vì hắn quá béo nên mắt dù mở hay nhắm cũng chẳng khác biệt gì: "Ngươi nói xem có phải do Bách Lý Huy làm không, ta tung tin đồn hắn giả danh lừa bịp, thoắt cái hai thôn liền có chuyện, hoặc là chiêu rắn hoặc là dẫn chuột, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”
Gia nhân lắc đầu: “Không thể đâu, Bách Lý Huy có năng lực như vậy sao?"
“Hơn nữa nhà họ vẫn bận thu hoạch thóc lúa sửa nhà, chưa từng đến thôn mình mà.”
Địa chủ Trương đặt bàn tay béo tròn lên bàn: “Vậy thì không thể là hắn dùng phép thuật mời tới sao?”
Gia nhân không dám lên tiếng, một mặt thì nói người ta giả danh lừa bịp, một mặt lại nói người ta dùng phép mời rắn mời chuột, làm gì có logic chứ?
Địa chủ Trương cắn môi: “Ta không tin tà, đi mau, mời vị Đoan Công lợi hại nhất ở huyện thành tới cho ta, phải nhanh lên.”
Gia nhân đâu dám chậm trễ, dù sao cũng không phải tiền của mình, vội vàng đi ngay.
Trong khi đó, Bách Lý Huy và Bách Phúc Nhi cuối cùng cũng vào thành, gia tôn hai người gian nan bò xuống, tóc tai bù xù, mặt mày tái mét, Bách Phương Nhi thấy hai người thì vô cùng kinh hãi, còn chưa kịp nói gì thì Bách Phúc Nhi đã nôn thốc nôn tháo. . .
Vừa nôn vừa khóc, con la lớn này quả thực quá đáng sợ, cô hối hận quá đi, đáng lẽ không nên nói nhiều lời như vậy, cứ quất cho nó hai roi thì hơn, huhuhu~~~
Bách Lý Huy cảm thấy thân già xương yếu của mình không ổn, đến nỗi không xuống xe được.
Con la lớn tinh thần phấn chấn đứng ở cổng, chờ Ngô Cường tới tháo cánh cổng thì nó mới kéo xe vào được, sau khi xe dừng lại thì liền vội vàng tìm nước uống, chạy nhanh như vậy thì chẳng thấy mệt, chỉ là thấy khát nước thôi.
“Không biết đám người kia có thấy rõ tư thái lúc Loa gia tăng tốc không nhỉ?”
Bách Lý Huy được mấy người dìu vào nghỉ ngơi, sau khi Bách Phúc Nhi nói không có gì thì mọi người mới yên lòng, chờ mọi người đều đi trông nom ông cô thì cô mới quay đầu nhìn con la lớn một cách yếu ớt.
“Ngươi chạy nhanh như thế ma nào thấy rõ được ngươi chứ, ngươi nên chạy chậm một chút, không phải là ngươi không muốn chậm, mà là người ta mới thấy rõ được ngươi có thể chạy mà lại còn đẹp trai, có như thế thì mới nhìn rõ được ngươi thôi.”
"Ngươi như một cơn gió thoảng mà đã đến nơi, người ta thấy ngươi chạy nhanh như vậy, lại còn tưởng ngựa chứ.”
"Ngươi là đang làm đồ cưới cho ngựa đó.”
Con la lớn ngây người, ngay lập tức bắt đầu kêu rên, trong đầu rối bời: "Sơ suất quá, nghĩ chưa thấu đáo a, lần sau làm lại vậy.”
Lúc này Bách Phúc Nhi mới lảo đảo bước chân vào phòng, ngồi phịch xuống không muốn nhúc nhích nữa.
------LỜI NGOÀI------ Tác giả đang bị nóng lên rồi, các bảo bối thì sao?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận