Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 441: Bách gia xưởng chính thức châm lửa (length: 8125)

"Dựa vào cái gì mà không thu mía của chúng ta, chúng ta cũng đã ký văn thư, các ngươi không thể không thu mía của chúng ta."
"Đều là người trong thôn, các ngươi làm thực sự là quá đáng, không ai lại đi ức hiếp người khác như thế."
Tám hộ dân này đã ra mặt bàn bạc suốt mấy ngày, không chỉ có bọn họ hoảng sợ, mà ngay cả những người thân thích ở thôn khác cũng hoảng sợ, bởi vì trước đó nói sẽ mua ba văn một cân thì người kia đã không liên lạc được, tiền đặt cọc cũng bị tịch thu, trong lòng bất an.
Tám hộ dân cảm thấy bất ổn, hôm nay đến đây chẳng qua là muốn thăm dò thái độ của nhà họ Bách, dù sao thì sức hấp dẫn của ba văn một cân thực sự quá lớn.
Hôm nay ra mặt nói chuyện là Uông Toàn, sau mấy năm cố gắng, bây giờ đã làm quản sự, Bách Thường Phú đối đãi khoan hậu, lúc Uông Mai Mai xuất giá Văn thị đã trả lại văn tự bán mình của Uông Mai Mai, đồng thời cũng tuyên bố cháu trai của Uông Toàn sẽ không còn là nô bộc nữa.
Nhà Uông Toàn vô cùng cảm kích, tuyệt đối không cho phép nhà họ Bách chịu một chút xíu tổn thất nào.
"Các ngươi cũng hiểu được đã ký văn thư thì phải tuân thủ, là ai trước muốn không tuân thủ, các ngươi xé bỏ văn thư trước, thì đừng trách chúng ta làm theo sau."
"Tưởng mình là củ hành củ tỏi à, ngươi nghèo thì ngươi có lý, không đáp ứng các ngươi thì là vì giàu không nhân nghĩa?"
"Chúng ta đã nói, không thu mía của các ngươi, về sau đều không thu mía của các ngươi, ngươi tưởng mình là ông trời à?"
"Đi đi đi, đừng có cản đường, đang bận lắm."
Nói xong sải bước bỏ đi, với tư cách là một trong những quản sự của phường đường lớn như vậy, hắn bận bịu đến mức nào chứ?
Chuyện này luôn có vô số con mắt trong thôn nhìn chằm chằm, thấy nhà họ Bách thực sự làm vậy thì trong lòng rất phức tạp, vốn dĩ rất nhiều người trong lòng còn cho rằng, chỉ cần tám nhà này đến cầu xin thì nhà họ Bách cũng sẽ chấp nhận, dù sao bọn họ vẫn luôn dễ nói chuyện, ai ngờ đâu.
Bất quá rất nhanh đám người liền không còn tâm trạng mà quản mấy nhà đó thế nào nữa, vì thời gian thu mía sắp đến rồi.
Trời ngày càng lạnh, thậm chí còn có tuyết rơi, buổi sáng khi ra khỏi nhà ai nấy đều thở ra khói trắng, lá cải dầu ngoài đồng còn phủ một lớp băng mỏng.
Mía trong ruộng mọc khỏe mạnh, trên mình bao phủ một lớp sương trắng, người trong thôn từ sáng sớm đến tối tuần tra trên các thửa ruộng, muốn biết rằng thứ được trồng ở trong ruộng chính là hy vọng của họ trong năm tới.
Ngày hai mươi lăm tháng mười một, phường đường nhà họ Bách thông báo tin tức, phường đường sẽ chính thức hoạt động vào ngày mùng một tháng Chạp, mọi người có thể đưa mía đến xưởng.
"Các nhà còn giữ bí đao thì để mọi người giữ thêm ít ngày nữa, đến ngày mười sáu tháng Chạp có thể đưa đến."
Nghe vậy tất cả mọi người đều yên tâm.
Trong chốc lát từng nhà trong thôn đều trở nên bận rộn, bạc đến tay rồi, nhất định phải bỏ vào túi mới yên tâm.
Thôn Thủy Lý, Văn Gia Toàn đang bắt đầu tập hợp nhân lực chuẩn bị vận chuyển mía, bọn họ ở đây mặc dù gọi là thôn Thủy Lý, nhưng cũng chỉ là mấy con suối nhỏ, vận chuyển mía vẫn phải dựa vào xe la và xe bò, nhân lực là không thể thiếu.
Có vài gia đình vẫn còn nhớ thương chuyện ba văn một cân, nhưng mãi mà vẫn không thấy tin tức, trong lòng lo lắng, có người đến huyện thành nghe ngóng tin tức, nghe nói ở thôn Văn Xương có người muốn ép nhà họ Bách tăng giá, nhà họ Bách trực tiếp từ chối mua mía của những người đó, người nghe được tin tức sợ tới mức chạy mất dép, quay về bàn bạc vẫn là đem mía bán cho nhà họ Bách thì hơn.
Đến ngày hai mươi chín tháng Chạp, phường đường nhà họ Bách đã hoàn toàn bày binh bố trận, cổng lớn chất đầy mía, hai mươi cái cân lớn đang hoạt động hết công suất, cần cân xuyên qua đòn gỗ, từ hai người dang tay nhấc lên, trong một tiếng "Hô" nhấc lên hơn trăm cân mía, người trong lều lại tiếp tục mang số mía đã cân vào trong lều, đối diện là một căn phòng nhỏ, cửa phòng là bàn thu chi, người đã cân mía xong cầm hóa đơn đến phòng thu chi để nhận tiền.
Hai hòm bạc vụn và tiền đồng lớn đang từ từ vơi đi theo tiếng lách cách của bàn tính trong tay tiên sinh sổ sách, cũng biểu thị lượng mía thu được càng lúc càng nhiều.
Đến ngày mùng một tháng Chạp, sáng sớm Bách Thường An theo lệ hàng năm đứng ra bến sông bày trận thế, đàn tế long trọng đã chuẩn bị xong xuôi, Tần đại nhân của huyện nha cũng đến, các thương hộ gặp nhau cũng vui vẻ ha hả chuẩn bị vây xem, cả Bách Lý Huy đang hưởng thiên luân cũng đến.
Lũ trẻ trong thôn chạy nhảy náo nhiệt, ngay cả chó con cũng tưởng có thịt mà nhảy nhót lung tung.
Đúng lúc Bách Phúc Nhi định ra khỏi cửa thì Thải Vân hớt ha hớt hải chạy vào, "Cô nương, cô nương, người kinh thành tới."
"Có biết là ai không?"
"Là người của phủ An đại tướng quân, nói họ Lâm."
Bách Phúc Nhi biết chuyện, liền dẫn Thải Vân ra khỏi cửa, lúc này Trương Tiên Ngọc đã ra tiếp đãi Lâm Phi, "Có lẽ phải làm phiền Lâm hộ vệ đợi thêm nửa tháng, xưởng của chúng ta hôm nay mới bắt đầu hoạt động."
Lâm Phi có chút khó xử, "Vì sao hôm nay mới đốt lò, trước đó không làm à?"
"Bởi vì làm đường thì chỉ có mía thời điểm này mới có thể dùng."
Bách Phúc Nhi người chưa tới tiếng đã tới, "Lâm hộ vệ, đến sớm vậy."
Lâm Phi chắp tay, "Bách cô nương, lại gặp mặt."
"Lâm hộ vệ tới đúng lúc, hôm nay phường đường nhà họ Bách bắt đầu hoạt động, có thể xem nghi lễ tế long trọng."
Mỉm cười với Lâm Phi, "Lâm hộ vệ, vừa xem vừa nói chuyện?"
Lâm Phi mang theo không ít người, nhìn sơ qua chỉ sợ cũng không dưới năm mươi người, đây là muốn chuẩn bị đến vận chuyển bao nhiêu đường đây.
Năm mươi binh sĩ mặc quân phục như vậy tiến vào thôn Văn Xương, muốn không để ý đến người khác cũng khó, đợi khi họ đến bến sông, đám người đều cẩn thận quan sát.
"Bọn họ đều là binh sĩ sao, oai phong quá."
Đám trẻ con trong thôn ngơ ngác nhìn, trong mắt lộ vẻ khát khao.
Tần đại nhân biết được thân phận của người đến vui vẻ vô cùng liền tiến lên bắt đầu hàn huyên, nói rằng Tri phủ Nghiêm đại nhân đã kêu gọi toàn bộ các phường đường ở tây nam quyên năm vạn cân đường cho chiến sự, Lâm Phi vui mừng khôn xiết, "Tri phủ đại nhân cùng các vị đại nhân có lòng rồi, đại tướng quân biết được nhất định sẽ vô cùng vui mừng, huynh đệ trên chiến trường nếu như hiểu được họ đang dục huyết chiến đấu ngoài tiền tuyến, mà bách tính phía sau lại hết lòng ủng hộ, thì có thể thêm mấy phần khí lực giết giặc."
Tần đại nhân bày tỏ bách tính tây nam không dám quên sự an ổn ngày hôm nay là do đâu mà có, "Các nhà thương đường đều nói các chiến sĩ liều mình bảo vệ đất nước, mọi người có liều mạng năm nay không kiếm tiền cũng muốn toàn lực ủng hộ tướng sĩ."
Đang nói thì tiếng trâu kêu nặng nề vang lên, những người đàn ông mặc đồ chỉnh tề lần lượt ra sân bày trận thế, nghi lễ tế long trọng hàng năm của thôn Văn Xương chính thức mở màn.
Khung cảnh này thì người Văn Xương đã nhìn quen, nhưng Lâm Phi và những người này chưa từng thấy, cảm thấy vô cùng mới mẻ, không còn cùng Tần đại nhân nói chuyện nữa mà hào hứng xem lễ tế này nhảy múa như thế nào.
Vừa mới bắt đầu thì bến tàu lại có thuyền lớn tới, đoàn thuyền chở mía đầu tiên đã đến, biết được phường đường đang chuẩn bị nghi lễ long trọng cũng không nóng lòng xuống hàng mà hào hứng chạy tới quan sát.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Bách Thường Phú dẫn người chính thức châm lửa, từng hàng ống khói lớn bốc lên khói trắng, con la kéo cối xay bước ra, nước mía màu vàng nhạt theo máng xay chảy ra, toàn bộ phường đường bắt đầu hoạt động.
- Bảo tử à, tác giả bây giờ đã là dương tính, toàn thân rét run, đau nhức cả người, ngày mai có thể có chương hay không, bao nhiêu chương thì còn phải xem kết quả chiến đấu giữa hệ thống miễn dịch và virus đã, mong là ngày mai các bạn vẫn có thể xem được tôi cập nhật.
Ô ô ô.
( hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận