Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 221: Văn gia đêm bên trong náo nhiệt (length: 7941)

"Chấm thêm chút nước chấm nữa đi, thấy cái này vừa có nước vừa ngon không?"
Trong sân nhà họ Văn, trên bàn mấy bát lớn canh xương hầm củ cải bốc khói nghi ngút, thịt trên mấy khúc xương lớn còn rất nhiều, chị dâu cả nhà họ Văn cố ý pha một bát nước chấm, để mọi người chấm củ cải và thịt ăn kèm.
Bách Phúc Nhi cảm thấy củ cải nhà cậu mình rất ngọt, ăn rất ngon, cười tủm tỉm nói, "Mợ, thịt trên khúc xương lớn này là cháu lóc xuống đấy, lát nữa dùng nước sôi chan có khi lại bị bỏng, để đến mai vẫn còn có thể hầm lại một lần nữa đó, nhà cháu toàn hầm như vậy, bữa đầu ăn thịt, bữa sau uống canh, hầm xương ống ăn tốt cho cơ thể, lại còn thơm nữa."
Chị dâu cả nhà họ Văn vui vẻ nói, "Ta cũng nghĩ như vậy, xương ống dù có nhiều mỡ, ngấm vào củ cải, củ cải lại càng thêm thơm."
"Trong này vẫn còn nhiều mỡ, bỏ đi thì tiếc."
Nếu không phải vì củ cải củ to, năng suất cao, nhà trong thôn thật ra không quá muốn trồng loại này nhiều, cũng không muốn ăn nhiều loại này, toàn là mỡ, ăn vào thấy tim bồn chồn, bụng dạ khó chịu.
Nhưng ngâm mỡ thì lại khác, vừa thơm vừa béo ngậy.
Văn Gia Toàn nhấm nháp một miếng thịt ngon lành, cười nói: "Phúc Nhi à, con không nói thì mợ con cũng sẽ hầm thôi, từ khi mợ con cùng mẹ con học được cách hầm canh xương này, một khúc xương lớn hầm ít nhất ba lần, hôm nay cũng là do các con đến chơi mới dọn xương và thịt ra ăn luôn, trước kia đều là lần đầu tiên có thịt, lần thứ hai uống canh, lần thứ ba thì có thể gặm chút gân xương, cũng chả còn vị gì nữa."
Chị dâu cả nhà họ Văn liếc hắn một cái, "Ta mà không làm như vậy thì ngươi có mà gặm xương đến nát vụn."
Xương ống có nhiều thịt cũng đâu có rẻ như vậy.
Cả nhà vui vẻ ăn xong bữa cơm, đám đàn ông trong nhà đều quây quanh con la đi đi lại lại, Văn Gia Toàn hiếu kỳ sờ con la, hỏi con la thích ăn gì, buổi tối có muốn dậy cho nó ăn từ từ không, vẻ mặt hớn hở.
Chờ hắn hỏi không sai biệt lắm thì Bách Phúc Nhi bắt đầu hỏi hắn muốn nuôi ngỗng như thế nào, nhắc đến cái này Văn Gia Toàn liền thao thao bất tuyệt, đồng thời bày tỏ, "Đừng nghe anh họ con nói bậy, trong thôn cũng có một nhà nuôi ngỗng lớn, rất hung dữ, chỉ mổ người ngoài thôi, chưa bao giờ mổ người nhà, thấy người ngoài là lao vào cắn ngay, còn hơn cả chó."
Bách Quả Nhi vốn đang nghe rất nghiêm túc nghe xong bèn buột miệng một câu, "Vậy nhà hắn chắc chắn là chả ai dám lai vãng đâu nhỉ?"
Đáng sợ thật đó, thế thì có khác gì nhà bị chó đuổi đâu?
Văn Gia Toàn ngại ngùng cười, "Thì, người đến cũng không nhiều."
Văn Tiểu Đào thì chuyên môn đâm trúng tim đen của cha, "Nhà mình cũng có ai đến đâu, hai con ngỗng to thấy ai cũng đòi mổ, cô phụ cũng từng bị mổ, hôm nay các con không bị mổ, ta thấy lạ thật đó."
"Cạc cạc cạc! ! !"
Lời còn chưa dứt thì ngỗng đã kêu lên, Bách Quả Nhi vội nói, "Đừng nói đến nó nữa, có những chuyện không thể nhắc đến, dễ thành sự thật lắm."
Trong thôn đêm đến yên tĩnh và hòa ái, ba chị em chen chúc trên một chiếc giường nhỏ giọng tâm sự, Văn Tiểu Đào kể rằng nhà tốn không ít tiền cho việc cưới vợ cho anh trai cô, vốn định xây nhà mới, nhưng nói chuyện cưới xin xong thì việc xây nhà mới cũng bỏ luôn.
"Chị dâu ta đáng giá cả một căn nhà mới."
Văn Tiểu Đào ít nhiều có chút oán giận, nhưng cũng đành chịu.
Khi Bách Phúc Nhi hiểu được từ lúc mai mối đến khi thành hôn dự tính sẽ tốn mất năm lượng bạc, cô bèn lên tiếng khuyên nhủ, "Một cô nương lớn như vậy, năm lượng bạc là đã đổi được nàng vì nhà họ Văn vất vả cả đời rồi, đã ít lắm đó."
"Chị, chị nghĩ mà xem, nếu là đến khi chị được mai mối, chẳng phải chị cũng hy vọng nhà trai chi cho chị mười lượng, năm mươi lượng, càng nhiều càng có thể hiện sự coi trọng với chị sao?"
"Anh trai ta cũng đang được mai mối đấy, cha mẹ ta lần này nhắm cao lắm, không phải cô nương hàng đầu thì không xem, mấy chục, cả trăm lượng cũng vẫn muốn chi, anh cả ta cưới chị dâu, nhà trước sau tốn hơn ba mươi lượng, chị dâu ta là cô nương giỏi nhất nhì trong thôn đó."
"Vừa nãy con nói cô nương nhà họ Lý cũng là cô nương giỏi trong thôn, người ta chịu gả chỉ với năm lượng bạc, nói rõ nhà họ Lý xem trọng anh trai con, xem trọng ngày tháng sau này của nhà họ Văn, nếu là thật tham của thì cái năm lượng đó cũng chả đáng gì."
Văn Tiểu Đào thở dài, "Nói thì nói vậy, nhưng nhà con vốn liếng ra sao, nhà ta vốn liếng ra sao, nhà con kiếm tiền dễ, nhà ta kiếm tiền khó."
Bách Quả Nhi cảm thấy ý nghĩ của cô nàng hơi sai lệch, "Chị ơi, chị đừng nghĩ vậy, chị nên nghĩ làm sao để sống cho tốt hơn, mấy tháng nữa là đến vụ thu mía, đây là thời điểm tốt để kiếm tiền, cần phải tính xem nên thu như thế nào, đến đâu để thu, cần chuẩn bị cái gì."
"Có cơ hội kiếm tiền thì cả nhà phải đồng tâm hiệp lực cùng nhau làm, nhà ta là như vậy đó, đừng quản là bao nhiêu tiền, cứ vơ được vào tay trước đã rồi tính."
Đôi khi ông của nàng cùng bác cả và cha ra ngoài hai ngày cũng không kiếm được một lượng bạc, nhưng bà của nàng nói, phải góp gió thành bão.
Nói xong thần thần bí bí lên tiếng, "Cô ta bảo chúng ta phải làm con dâu dễ thương, đừng có đối nghịch với chị dâu, chuyện của chị dâu tốt xấu gì chúng ta cũng không nên lên tiếng, sau này lớn lên chúng ta phải đi lấy chồng, mà không làm tốt mối quan hệ với chị dâu, sau này về nhà mẹ đẻ khó đi."
"Tiểu Đào tỷ à, chị cũng đừng đối nghịch với cô nương nhà họ Lý làm gì, chẳng có lợi cho chị đâu, cô ta bảo rằng, có chị dâu thì anh trai chính là của chị dâu đó."
Vừa nói vừa kể chuyện Bách Phương Nhi bị bắt nạt, chị dâu đã đứng ra giúp nàng xử lý, tóm lại một câu rằng, nếu không có chị dâu đứng ra xử lý thì liệu rằng anh trai có nhận ra được rằng mình đang bị oan ức không?
Văn Tiểu Đào ngẫm nghĩ, "Hình như cũng có đạo lý đấy."
Lại cẩn thận nghĩ kỹ hơn, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng, "Vẫn là vì nhà mình nghèo, nên mới cảm thấy năm lượng bạc là một món lớn."
Vừa nói cô vừa hào hứng bàn về chuyện thu mía của vụ tới, nói rằng ông của cô cùng cha của cô đã dự tính như thế nào...
Theo bóng đêm dần xuống sâu, sân nhà cũng dần yên ắng trở lại, ba chị em cũng đã ngủ say, ba bóng đen chậm rãi tiến đến gần sân nhà họ Văn.
Chuyện nhà họ Văn có thêm con la hôm nay đã truyền khắp cả thôn, cũng lọt đến tai của mấy tên đạo tặc chuyên nghiệp, nên bọn chúng nảy ý định làm thịt con la đổi lấy chút tiền tiêu xài.
Tường vây nhà họ Văn chỉ là hàng rào gỗ và trúc, không được chắc chắn cho lắm, ba người rất dễ dàng mở được cửa viện, rón rén bước vào...
"Cạc cạc cạc! ! !"
Hai con ngỗng lớn hung hăng xông ra, cắn một phát vào đùi của một người, đầu ngoẹo một cái thì lập tức vặn một vòng, "A ~~~ "
Một người thì bị con ngỗng lớn lao thẳng lên người, sau đó thì bị con ngỗng đứng trên người mổ.
"Tiểu thần tiên, nhà có trộm kìa ~"
"Dám đến động vào đồ của Loa gia ngươi, chán sống rồi phải không?"
Đường Đỏ nhanh chóng xông lên, đứng chắn ở cửa ra vào, mông quay về phía người định chạy trốn mà đạp liên tục mấy cái, "Ôi, ái da~~~"
Đường Đỏ tỏ ra vô cùng anh dũng, vừa đánh vừa hô về phía con la đang đứng ở phía đầu kia: "Con lừa đần độn, đừng có giả ngu nữa, đứng trơ ra như khúc gỗ vậy, xông lên đi chứ."
"Con lừa đần, nếu mày còn đứng im thì tin ta sẽ bảo tiểu thần tiên bán mày cho lò gạch không, cho mày làm không nghỉ luôn đó."
Con la kia cuối cùng cũng chịu động, chậm rãi đi lên phía trước đá một cước vào mông của một người, "Được rồi."
"Ngươi...không phải bị câm à, sao ngươi không nói gì?"
"Nói chuyện tốn sức."
Nói xong con la liền quay lại, "Người đến."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận