Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 571: Thật là đúng dịp, ngươi cũng mới trở về (length: 7836)

Bách Thường Tiêu gửi gắm hy vọng vào Bách Phúc Nhi, mong rằng vì họ là người đọc sách nên có thể được nàng đối đãi tốt hơn. Dù sao người đọc sách rất hiếm, lại đáng giá, nếu thi đậu thì có thể thay đổi vận mệnh gia tộc.
Nếu hai nhà thật sự nhận thân, mà không được hưởng chút lợi lộc gì từ nhà người ta thì đến hắn cũng không dám tin. Như Bách Nhẫn Đông mà nói, thi tú tài đã muốn lấy mạng cả nhà, đậu tú tài rồi còn phải tiếp tục học hành thi cử, còn phải vào học viện, tiền bút mực giấy nghiên, quan hệ qua lại… nghĩ đến hắn đã thấy khó ngủ. Anh trai hắn mỗi ngày vất vả lao động, liệu có thể gắng gượng được mấy năm nữa?
Lão nhân tuổi đã cao, đau ốm triền miên, chỗ nào mà chẳng tốn tiền?
Nghĩ đến đây, hắn lại thấy tự ti khi đứng trước cô nương này. Nhận thân rồi, chắc hắn phải gọi nàng là Tam thúc đi?
Haizz, thật bất lực!
Bách Phúc Nhi thấy trời đã muộn liền nói: “Ngày mai chắc bên chỗ Hứa đại nhân sẽ có tin tức, kết quả chắc không tệ đâu, đến lúc đó Dương Hồng Đào có nói hay không cũng không còn quan trọng.”
Tiếng vó ngựa vang lên, Bách Phúc Nhi quay đầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên lưng ngựa từ xa. Khi Vệ Vân Kỳ đến gần, chàng liền nhảy xuống ngựa, “Mới về sao?”
Bách Phúc Nhi cười gật đầu, “Thật là đúng lúc, chàng cũng vừa mới về.”
Vệ Vân Kỳ vui vẻ, ánh mắt đảo qua Bách Thường Tiêu, khẽ gật đầu, Bách Thường Tiêu vội vàng chắp tay, “Thảo dân Bách Thường Tiêu bái kiến Vệ tướng quân.”
“Bách tiên sinh không cần đa lễ.”
Bách Thường Tiêu cười đáp rằng trời không còn sớm, không dám làm phiền, rồi xoay người rời đi. Vừa vào đến cửa, Vệ Vân Kỳ đột nhiên lên tiếng, “Không nói, quả thật có vài phần giống.”
“Không phải nói về tướng mạo, chỉ là có một vài điểm rất giống.”
Bách Phúc Nhi thở dài, “Kỳ thật ta đã xác định đến tám phần họ chính là người nhà mình, nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra phải ở chung như thế nào. Vốn dĩ ta còn tưởng rằng trước khi có tin tức từ ông ta thì mọi người sẽ không có cơ hội gặp mặt, ai ngờ sự đời khó lường, hiện tại một ngày gặp nhau mấy lần.”
Nàng sợ rằng trước khi có tin tức từ ông nàng thì mọi người đã thân thiết với nàng rồi.
Vệ Vân Kỳ cười nói: “Có gì mà phải sợ, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu là người tốt thì lui tới nhiều hơn, không muốn qua lại thì thôi.”
“Hôm qua cha cũng gửi thư về cho ông, bảo trong tộc chọn một ít đứa nhỏ có triển vọng đưa đến kinh thành đọc sách, nhà mình còn phải mời thầy giáo, còn phải dựng thêm một cái viện ra làm trường học nữa.”
Bách Phúc Nhi không hiểu chuyện này, “Không đưa đến học đường bên ngoài à?”
Vệ Vân Kỳ lắc đầu, “Trước hết phải ở nhà học quy tắc cho tốt, rồi còn phải bắt kịp tiến độ của mấy đứa trẻ cùng tuổi ở kinh thành nữa.”
“Với đám nhỏ kia, không dễ dàng gì.”
Bách Phúc Nhi tặc lưỡi hai tiếng, “Đúng là không dễ dàng.”
Đây là thời đại đua gia tộc, trẻ con đều là hy vọng cả. Một mình một mụn con thì không ổn chút nào, nên mới nói phải cành lá xum xuê là vì vậy.
Vệ Vân Kỳ tiếp tục nói: “Cho nên có thể nói là Bách gia ở Ẩm Mã thôn có một người đọc sách là không hề tầm thường. Sang năm mà thi đậu thì coi như có hy vọng, đến lúc đó chi tiêu sẽ không còn là gánh nặng với họ, vì vậy họ mới cần bạc của ngươi hỗ trợ.”
“Có thể nói sự xuất hiện của ngươi đã cho họ thấy hy vọng.”
Về điểm này, Bách Phúc Nhi lại không thấy có gì quan trọng, “Nên tiêu thì cứ tiêu thôi, nuôi thêm một người đọc sách cũng dễ mà.”
Lời này ít nhiều cũng có chút ý tứ tài sản lớn mạnh.
Sau bữa cơm, cả nhà cùng nhau bàn việc. Trong hai ngày Bách Phúc Nhi bận học sử phù, Vệ Vân Tinh đã làm ra thêm cho nàng mấy trăm cân đường, tiện cho nàng chế biến các loại bánh kẹo. “Cửa hàng ta đã chọn được rồi, nếu ngày mai nhị đệ muội rảnh thì ta sẽ dẫn nàng đi xem. Đó là cửa hàng bán lương thực của chúng ta, không biết có phải phong thủy không tốt không, vị trí thì không tệ nhưng làm ăn lại không được, có lẽ phải mời đạo trưởng ở Càn Nguyên Quan đến xem sao.”
“Để sau đi, ngày mai ta còn chút việc muốn xử lý.”
Chuyện Xuân Sinh Đường bị đe dọa cả nhà đều biết, có thể nói cả giới này đều biết, chỉ là mọi người im miệng không nói thôi.
“Có xử lý được không?”
“Được.”
Bách Phúc Nhi kể lại tình hình cho mọi người, “Cứ xem tình hình ngày mai ra sao rồi tính, ta đóng vai trung gian thôi, ngày mai chắc phải chạy tới chạy lui đấy.”
Có Cổ tiên sinh ở đó, Vệ gia cũng không quá lo lắng. Vệ phu nhân cười nói rằng năm ngày nữa lão phu nhân của Âu Lý tướng quân phủ muốn mở tiệc thọ yến, “Hôm nay thiệp mời đã đưa tới rồi, chúng ta đều phải đi, mọi người nên chuẩn bị trước đi.”
Lý đại tướng quân chỉ kém An đại tướng quân một bậc, là một võ tướng thế gia có nội tình thâm hậu, không thể so sánh với Vệ gia được.
“Ngày mai ta sẽ mời thợ may đến đo quần áo, Phúc Nhi con cũng nên may thêm mấy bộ, đồ trang sức cũng phải đánh thêm vài món mới được.”
Bách Phúc Nhi gật đầu, nhắc tới nàng cũng đã lâu rồi chưa được tận hưởng niềm vui mua sắm.
Khi trở về phòng hai vợ chồng, Bách Phúc Nhi tiện tay móc trong ví nhỏ ra một đống bình bình lọ lọ, “Mọi người chọn xem, có cái nào chàng cần không?”
“Cái ví nhỏ của nàng là thế nào vậy, sao lại đựng nhiều đồ thế?”
Bách Phúc Nhi đắc ý nói: “Bên trong có một lá bùa, đây chính là bảo bối đấy, dán vào ví là có thể chứa được nhiều đồ hơn, sau này nếu chàng đi xa nhà ta cũng sẽ làm cho chàng một cái, để chàng mang theo nhiều đồ.”
“Thần kỳ vậy sao?”
Vệ Vân Kỳ cầm ví lên lật tới lật lui xem xét, nhưng đáng tiếc không nhìn ra cái gì, Bách Phúc Nhi dặn dò hắn, “Không được nói cho ai biết đâu.”
“Ta hiểu.”
Đặt ví xuống, chàng lại cầm những cái bình nhỏ lên xem, “Hôm trước An đại tướng quân còn nói thuốc của Vô Biên đạo trưởng rất thần kỳ, muốn làm thêm chút nữa.”
“Chàng không đồng ý đúng không?”
Vệ Vân Kỳ lắc đầu, “Thuốc hiệu quả tốt như vậy, dược liệu chắc là hiếm, sao ta có thể đồng ý chứ.”
Bách Phúc Nhi nói, “Sư phụ ta nói có hai loại dược liệu rất khó tìm, bảo ta dùng ít đi, lần sau khi nào có còn không biết. Chàng đừng quá hào phóng mang cho người khác dùng.”
“Còn sư phụ ta lại về tây nam rồi, đi đi về về, lần sau xuất hiện cũng phải hơn nửa năm nữa.”
“Không sao.” Về chuyện này, Vệ Vân Kỳ biết chừng mực, “Mấy cái này cứ để ở nhà, trên người ta chỉ cần mang mấy loại thuốc thông thường là được, với cả nàng cho ta một ít kẹo bạc hà vào ví nhé.”
“Trong quân doanh mùi nặng quá.”
Thời tiết ngày càng nóng, cái mùi đó xộc thẳng lên mũi, có thể làm người ta ngất xỉu, có kẹo bạc hà sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Cất kỹ hết mấy bảo bối, Bách Phúc Nhi dễ chịu thở ra một hơi, “Ta từ từ bắt đầu quen rồi, lúc mới tới còn có chút mất phương hướng, đầu óc mơ màng.”
Vệ Vân Kỳ nằm xuống bên cạnh nàng, “Đến nơi mới thì cần thời gian thích nghi mà, xem ra nàng thích nghi nhanh đấy.”
Chàng nghiêng người, cười nhìn nàng, “Ta giúp nàng tính, cuối năm chúng ta cố gắng chút, đến sang năm mùa thu có lẽ nàng có thể ở cữ rồi đấy, rất tốt, vừa kịp.”
Bách Phúc Nhi nghiêng đầu nhìn chàng, sau đó xoay người tiến tới đấm cho chàng một cú, “Nghĩ hay gớm!”
“Ui da, công phu có tiến bộ nha.” Vệ Vân Kỳ kiềm chế sức lực cùng nàng giao thủ mấy chiêu, “Không tệ, không tệ, xem ra không lâu nữa là nàng có thể đỡ được ba chiêu của ta rồi.”
Bách Phúc Nhi dở khóc dở cười, dứt khoát sử chiêu sở trường của mình - bơi chó thức, chiêu này tung ra là nhất định thắng.
Ta rốt cuộc cũng viết được một chương vào ngày cuối cùng của tháng, khó quá đi (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận