Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 360: Lo lắng cơm đều không ăn (length: 3847)

Con ngựa đen đuổi bóng nói trêu chọc con la lớn, thấy con la lớn còn muốn lên tiếng, đuổi bóng trực tiếp lên tiếng ngắt lời nó: “Được rồi, không muốn dài dòng, bản vương còn muốn nghỉ ngơi.”
Nói xong còn thật sự nhắm mắt lại, con la lớn tức giận bật cười, “Tự mình đa tình Loa gia thấy nhiều, ngươi như vậy tự cao tự đại còn thật hiếm thấy, còn cho rằng tiểu đệ ngươi có cái phúc khí đó à?”
“Hay là ngươi tới làm tiểu đệ của Loa gia cùng Loa gia nổi tiếng ăn đồ ngọt đi, trừ các ngươi ăn mấy thứ đường kia cho no bụng.”
“Loa gia nhà có chủ nhà trong đường có thể tha hồ ăn, cũng chỉ có đám nghèo các ngươi ở đây, nếu mà ở nhà Loa gia mà chạy xa như vậy nhất định là phải ăn chút đường cho lại sức, sao có thể chỉ có một chút cỏ khô mà đòi qua chuyện.”
Con ngựa bên cạnh nghe không nổi, “Ngươi cứ khoác lác đi, đường là đồ quý giá nhường nào, bọn ta ở đây cũng chỉ có mã vương ăn thôi, ngươi là một con la mà còn tha hồ ăn, gạt ai thế?”
Con la lớn đắc ý cười, “Thật là chưa từng thấy việc đời, nhà của Loa gia là phường chế đường lớn đó, muốn ăn đường gì mà không có, ngay cả bột đường rơi trên đất cũng không ai thèm nhặt, đường làm ra đều phải dùng thuyền lớn chở đi, trong nhà con la ai mà chẳng ăn đường?”
“Muốn ăn bao nhiêu cũng có.”
Lần này nó không nói dối, rất nhiều đường kém chất lượng khi không kịp nấu lại thì sẽ cho la ăn, bổ sung thể lực.
Mấy con ngựa im lặng, hóa ra nhà người ta là chế đường, khó trách có đường ăn.
Con la lớn khoe khoang đủ rồi mới ngậm miệng, nó mệt rồi, cần nghỉ ngơi.
Cũng như mấy con ngựa đứng ngủ, sợ bị ngựa mặt dày đánh lén.
Trời dần tối, Bách Phúc Nhi uể oải trở về nhà họ Cổ, trước khi về còn đề nghị đến nhà họ Vệ một chuyến, nàng sợ con la lớn không tìm được đường nhà họ Cổ sẽ chạy đến nhà họ Vệ, nghe nói con la lớn của nàng rơi mất, người nhà họ Vệ cũng rất để tâm, nói muốn giúp nàng tìm.
“Con la lớn vẫn không thấy sao?”
Trương Tiên Ngọc cũng rất lo lắng, con gái út của bà thích nhất là con la đáng ghét kia, ăn ngon uống tốt dưỡng bao nhiêu năm nay, lạc mất trong lòng chắc chắn không dễ chịu, “Ngày mai nếu vẫn chưa về thì chúng ta đi dán thông báo treo thưởng, thế nào cũng có người biết nó đi đâu.”
Bách Phúc Nhi gật đầu, rửa mặt xong liền nằm xuống, cơm cũng chẳng buồn ăn, một chút tâm trạng cũng không có.
Nàng không lo con la lớn bị đánh ăn thịt, chỉ sợ bị bán đến nơi xa xôi nào đó, không biết có bị ngược đãi không nữa?
Vệ Vân Kỳ tối mịt mới về nhà, vừa về đến đã nghe mẹ hắn nói con la của Bách Phúc Nhi bị mất, “Nói là đi cùng với một người cưỡi ngựa, bọn họ mới tới kinh thành ai cũng không quen biết, con đi hỏi thử người cưỡi ngựa kia hình dáng ra sao, biết đâu con biết.”
“Con bé đó hôm nay đến mắt cũng đỏ hoe, đáng thương thật, mình không nói chuyện khác, chỉ nói việc người ta cho mình cùng làm việc buôn bán với triều đình, mình có phải nên báo đáp người ta một chút không?”
Vệ Vân Kỳ muốn nói con la lớn đáng ghét kia mất cũng đáng, nhưng nghĩ đến nha đầu thối hình như rất thích con la đó, năm xưa lúc chưa giàu có mà có thể không tiếc tiền mà bỏ giá cao ra mua, bao nhiêu năm con la đó lại càng béo tốt, nếu mất cũng quả thật đáng tiếc.
Vệ nhị phu nhân cứ bên tai hắn lải nhải, Vệ Vân Kỳ đành nói, “Được rồi, con đi hỏi một chút.”
Cơm cũng không buồn ăn, quay người đi ngay, đúng lúc Bách Phúc Nhi đang mơ màng thì người gác cổng báo có người tìm nàng, người đến là Vệ Vân Kỳ, vừa gặp mặt đã hỏi, “Con la của ngươi đi cùng người cưỡi ngựa đen sao?”
“Còn nhớ rõ ngựa và người cưỡi ngựa kia trông thế nào không?” (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận