Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 506: Vệ thúc hôm nay là tới từ hôn sao? (length: 8070)

Thời tiết dần trở lạnh, cả nhà họ Bách trên dưới đều tất bật, những ngày tháng bận rộn nhất trong năm của họ cũng sắp đến.
Sau mấy tháng khai hoang, thôn Cát Tiên coi như đã hoàn toàn được mở rộng. Để tránh cho khi nước dâng lại bị ngập, Bách Thường Phú đã chi thêm tiền thuê người sửa một con đường, vừa để đi lại thuận tiện, vừa có thể ngăn nước sông tràn vào. Cũng may dòng sông chảy qua đây không mạnh, chỉ cần gia cố chút là được.
Lớp đất vừa được đào lên trải qua nắng gắt mùa hè và đóng băng mùa đông năm nay, sang năm đầu xuân sẽ chuẩn bị trồng trọt.
Thuê ai làm ruộng là một vấn đề, Uông Toàn tạm thời đảm nhiệm việc quản lý ở thôn Cát Tiên, tranh thủ lúc chưa quá bận rộn thì lo tuyển người, chuẩn bị nông cụ, lại dẫn người đến thôn Cát Tiên tìm chỗ lợp nhà cho đầy tớ ở, ngoài ra còn phải nhanh chóng đi phân chia ruộng đất, sang năm đầu xuân là dùng đến ngay.
Ba cha con Bách Thường Phú bận đến chân không chạm đất, Bách Thường Thanh thì than chỉ hận mình không có thêm hai cái tay, thật là có làm không hết việc.
“Tính sai rồi, không nên để Sài Hồ đi phủ thành giúp tam thúc ngươi, việc nhà cứ chồng chất.”
Bách Thường Phú thấy đầu óc quay cuồng, may mà Trương Tiên Ngọc tự mình về nhà mẹ đẻ một chuyến, mang theo hai người về, nói là cho cha chồng dùng, Bách Thường Phú lập tức cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có Trương địa chủ là một bộ mặt đau khổ, con gái về nhà không nói hai lời đã mang hai người về dùng, ông ta thật tức quá đi, con gái toàn tâm hướng về nhà chồng!
Cũng rất bực còn có Bách Quả Nhi mới từ Liễu Gia Loan đến, vừa vào cửa đã giận dữ nói: “Tức chết ta, tức chết ta!”
Bách Phúc Nhi đang mải vẽ phác thảo, định để lão Phương làm cho cô dụng cụ mài để làm kẹo que và các loại điểm tâm, đang đau đầu không biết làm thế nào để dễ dàng tách khuôn thì nghe thấy tiếng nhị tỷ, ngẩng đầu lên hỏi: “Ai chọc giận ngươi vậy?”
“Ngươi còn có tâm trạng làm những cái này sao.” Bách Quả Nhi nặng nề ngồi xuống, “Ngươi không nghe thấy những người bên ngoài đang nói gì về ngươi sao?”
Bách Phúc Nhi nhíu mày, từ khi định hôn xong cô đã ít khi ra ngoài, có thể gây ra chuyện gì để người ta bàn tán được chứ? Chẳng lẽ lại vì cô chặt nhiều trúc quá à?
Bách Quả Nhi thấy cô còn chưa biết chuyện liền kể lại, chuyện này phải bắt đầu từ chuyện nhà họ Vệ.
Vệ Vân Kỳ và Bách Phúc Nhi định hôn, mấy vị thúc bá trong nhà họ Vệ vốn dĩ không có ý kiến gì, dù sao nhà họ Bách cũng giàu có. Nhưng không chịu được có người lắm chuyện nói ra nói vào, nào là nhà họ Vệ vất vả lắm mới có một người làm quan, lúc này phải cưới con gái nhà quan thì mới có trợ lực trên con đường hoạn lộ, như vậy nhà họ Vệ sẽ có thêm một mối quan hệ thân thích với nhà quan.
Quan lại quan hệ rất phức tạp, nếu Vệ Vân Kỳ cưới được tiểu thư của gia tộc thế gia thì nhà họ Vệ sẽ khác, “nước lên thì thuyền lên”, những tộc nhân này cũng sẽ được thơm lây. Đến lúc đó, chỉ cần mang họ Vệ, tùy tiện kiếm một chân làm ở huyện nha cũng dễ dàng phải không?
Còn nhà họ Bách thì sao, có làm quan sợ gì không có tiền?
Huống chi nhà họ Vệ cũng đâu có thiếu tiền.
Ngay lúc đó, nhị thúc bá vỗ đùi, cảm thấy đúng là như vậy. Ngay lập tức thấy mối hôn sự này bị thiệt, nhà họ Bách không xứng với nhà họ Vệ.
Ngày hôm sau, mấy vị thúc bá trong tộc đã đến nhà họ Vệ, nói rõ lợi hại cho Vệ lão gia nghe. Vệ lão gia còn chưa kịp lên tiếng thì Vệ lão phu nhân đã nói, hai nhà đã trao đổi canh thiếp, đã định hôn rồi, nếu hủy hôn nhà họ Bách sẽ kiện cáo, mặc dù nhà họ Bách không có người làm quan, nhưng quan hệ của họ với quan phủ cũng không tệ, thật sự mà náo lên thì nhà họ Vệ cũng chỉ thiệt thôi, chuyện này đừng nhắc lại nữa.
Vốn dĩ là từ chối, nhưng mấy người nhị thúc bá nghe thấy lại cho rằng Vệ lão phu nhân cũng đồng ý với lời họ, chỉ là còn e dè việc nhà họ Bách sẽ gây sự. Tức giận quá liền bắt đầu bêu xấu thanh danh nhà họ Bách, nói con gái nhà họ Bách từ mười hai tuổi đã nhắm tới người ta, ai cũng có thể lôi về để làm giàu.
Nói nhà họ Bách tham phú phụ bần, chân đất, đùi còn chưa rửa sạch bùn đã cảm thấy mình hơn người, vân vân.
Mấy năm nay nhà họ Bách giàu lên nhanh chóng, vốn dĩ mọi người cùng nghèo, đột nhiên ngươi phất lên, có bao nhiêu người thực lòng chúc phúc ngươi?
Ngày thường đã không thiếu người gato nhà họ Bách, mấy người nhà họ Vệ làm như vậy càng như đâm vào tim những người ganh ghét kia, từ huyện thành Thương Khê đến thôn Văn Xương, lập tức náo nhiệt hẳn lên.
“Nói nhà ta là thấy tương lai muội phu làm quan nên mới bám vào, ta nhổ vào, tức chết ta!”
Bách Phúc Nhi còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, cười nói: “Nói gì thì nói cũng có một phần nguyên nhân đó trong đó.”
Vì Vệ Vân Kỳ làm quan không sai, nếu không phải hắn làm quan, trong mắt mọi người hắn vẫn chỉ là một tên ăn chơi dựa vào cha mẹ và anh trai nuôi sống, đương nhiên sẽ không được người ta đánh giá tốt như bây giờ.
Bách Quả Nhi hận rèn sắt không thành thép, “Người nhà họ Vệ nói ngươi như vậy, ngươi không tức giận à?”
Bách Phúc Nhi đặt bút xuống, “Ta tức giận thì làm được gì? Ngày thường đã không thiếu người ganh ghét nhà ta, để bọn họ nói thêm hai câu cũng không sao, bọn họ không ưa chúng ta thì cũng đâu làm gì được chúng ta, uất ức chỉ có thể là bọn họ mà thôi.”
“Còn người nhà họ Vệ sao…” Nàng cười nói, “Ta hiện tại còn chưa xuất giá, làm gì cũng không thích hợp, cứ tạm ghi nhớ đã, sau này sẽ tính tiếp.”
Thật là những lão nhân đáng ghét!
Bách Quả Nhi hít một hơi sâu, “Tự ngươi có tính toán là tốt rồi, nhưng cứ để bọn họ nói như vậy sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Bách Phúc Nhi đứng dậy, “Thể diện của nhà họ Bách vẫn rất đáng giá, bây giờ bị người nhà họ Vệ bôi nhọ như vậy, đương nhiên phải đến tận cửa đòi lại lời giải thích rồi.”
Đây là vấn đề thái độ, nếu không hỏi han gì thì người ta lại cho là nhà họ Bách đuối lý.
“Con đi đi.”
Lý bà nghe tin thì nhìn sang Văn thị, “Bây giờ Phúc Nhi và nhà họ Bách đều bị người nhà họ Vệ bêu xấu, con là mẹ ruột của Phúc Nhi, đương nhiên phải đến nhà họ Vệ đòi lại công bằng.”
Văn thị vốn không phải là người dễ bắt nạt, chỉ là trong nhà này bà bà ghê gớm, chị em dâu hòa thuận, còn có một cô con dâu có bản lĩnh, bà mới đè nén tính tình. Nói gì thì nói, năm xưa bà cũng là người có thể vác dao chém cửa nhà Trương Toàn.
Văn thị nói sáng sớm ngày mai sẽ đi, kết quả bà còn chưa kịp đến cửa thì Vệ lão gia đã đến, nhà họ Vệ làm ra chuyện này, không thể để cho nhà họ Bách đến tận cửa trách móc, Vệ lão phu nhân lần này không để Vệ lão gia trốn sau lưng, nói chuyện tốt người nhà họ Vệ làm, đương nhiên là phải để người họ Vệ đến giải quyết.
Vệ lão gia là kiên trì đến đây, vừa đến nhà họ Bách đã gặp Bách Lý Huy và Bách Thường Phú, thái độ hai cha con không mấy tốt, đặc biệt là Bách Thường Phú, chưa để Vệ lão gia mở miệng đã nói một tràng.
“Vệ thúc, những lời trưởng bối nhà họ Vệ nói chúng ta đều nghe cả rồi, hai nhà định hôn có hơi vội vàng, nhà họ Vệ hối hận chúng ta cũng hiểu được, công tử nhà họ Vệ tuấn tú lịch sự, võ nghệ cao cường lại là uy phong tướng quân, nói ra thì đích thực là nhà họ Bách trèo cao.”
“Vệ thúc hôm nay là đến hủy hôn sao?” (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận