Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 698: Tới ngược lại là rất nhanh (length: 7863)

Vệ tướng quân đưa tới người đều có bản lĩnh, bản lĩnh của bọn họ đủ để bù đắp những điểm không tiện trên người kia, hiện tại lại có thêm trâu, chúng ta trước xây một cái lều cỏ thật lớn, có thể đơn giản che gió tránh mưa. Tạ quản sự bọn họ theo Càn Nguyên quan chuyển vào, nói ở trong Càn Nguyên quan ít nhiều cũng có chút bất tiện.
Ngày hôm đó, sáng sớm Bách Thường Tiêu mang Tạ Võ tới. Tạ Võ hiện tại cũng là một quản sự, Bách Thường Tiêu quản việc lớn nhỏ, còn hắn quản người làm việc, hai người phối hợp với nhau, hiện tại cũng coi như là vô cùng nhiệt tình.
Tạ Võ đây là lần đầu tới Vệ gia, trước khi tới hắn vẫn luôn cho rằng mình phải đến hồi bẩm việc lớn nhỏ cho Vệ đại công tử, dù sao trước đây đều là đại công tử đi tới đi lui. Trên đường mới biết là tướng quân phu nhân, trong lòng không biết là cái ý nghĩ gì. Trừ lão nương hắn ra, hắn còn chưa từng làm việc dưới trướng nữ nhân, cũng không biết có dễ làm hay không.
Bách quản sự mở lời trước, hắn cũng rất nhanh tiếp lời, "Ta chờ đều là người thô kệch, ngày thường quen cao giọng nói đùa, đạo quan thanh tịnh, ta chờ ở bên trong thật sự rất bất tiện, khách hành hương thấy cũng cảm thấy không chấp nhận được, có nhà lá mà ở thì tốt quá."
Bách Phúc Nhi vẫn còn có chút lo lắng, "Hiện tại hôm nay cũng không được ấm áp lắm, xem chừng còn có một đợt rét tháng ba, các ngươi ở nhà lá có chịu được không?"
"Chịu được."
Tạ Võ nói, "Chúng ta còn có màn cỏ, buổi tối thì dùng để vây quanh chắn gió, trong lều đốt một đống củi lửa, mọi người sẽ vây quanh củi lửa mà ngủ, gió không lùa mưa không tới, ấm áp vô cùng."
Trước kia khi xuất chinh, bọn họ còn gặp những điều kiện kém hơn, có gì to tát đâu.
Lời là nói vậy nhưng Bách Phúc Nhi vẫn dặn dò hai người, "Nắm chắc thời gian mà lợp nhà, nhà này che lại là để ở nhiều năm, đừng quá tiết kiệm, phòng xây có thể cao hơn một chút, ở cũng rộng rãi hơn."
Nàng hiểu rõ việc xây nhà cho đầy tớ bên trong này đều phải thấp hơn một thước rưỡi để thể hiện địa vị của chủ nhà, nhưng nàng cảm thấy không cần thiết. Vốn dĩ nhà cửa không thoải mái mà còn thấp bé như vậy, ở đây quá ngột ngạt.
"Cứ xây giống nhà bình thường thôi."
Bách Thường Tiêu hỏi, "Có phải là không hợp quy củ không?"
"Quy củ gì mà quy củ, sau này mọi người ở thoải mái thì mới làm việc tốt hơn được. Chịu khó làm, ta thu nhiều mấy trăm đấu là có tất cả thôi."
Tạ Võ chắp tay, "Vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo."
Bách Phúc Nhi cười cười, hỏi mục đích chính của bọn họ hôm nay tới là gì?
Bách Thường Tiêu nói mấy thôn trang có lệ thường là vào ngày xuân phát cho đầy tớ ba thước vải, để họ gắng sức cày bừa vụ xuân. Nhưng người Tiểu Bắc Tùng đều mới đến không lâu, vậy ba thước vải này rốt cuộc có phát hay không?
"Nếu đã là quy củ thì phát, không cần quản đến bao lâu, chỉ cần người ta làm việc ở đây thì đều có phần. Ngoài ba thước vải này ra thì còn gì nữa không?"
Bách Thường Tiêu lắc đầu nói không, cười nói mục đích hôm nay bọn họ tới là để đi đ·á·n·h n·ô·ng cụ, "Tạ quản sự nói biết một loại cái xẻng đặc biệt dễ dùng, khi khai hoang thì dùng được. Ngoài ra còn mua chút hạt giống rau, để chúng ta trồng rau."
Bách Phúc Nhi tỏ vẻ sẽ nhanh c·h·ó·n·g an bài, lại nói: "Ta có vài lời muốn nói với ngươi."
"Mời Tạ quản sự ở đây uống ngụm trà."
Tạ Võ không phải người tò mò, đợi hai người đi rồi hắn liền ngồi xuống, một lát sau liền có nha đầu mang trà nước điểm tâm tới cho hắn. Hương vị ngọt ngào của điểm tâm xộc thẳng vào mũi, khiến hắn không nhịn được cầm lên một miếng ăn, ăn một miếng rồi thì không dừng lại được nữa.
"Có phải là đại bá một nhà trở về không?"
Nghe lời Bách Phúc Nhi nói, Bách Thường Tiêu rất kinh ngạc. Bách Phúc Nhi cũng không giấu diếm hắn, "Ta chỉ là muốn hỏi xem năm đó có ân oán gì?"
Chuyện này trước đây nàng đã từng nhờ Thải Vân nghe ngóng, nhưng lời người ngoài làm sao rõ ràng bằng người nhà?
Bách Thường Tiêu thở dài, đơn giản nói vài câu, ngược lại là không khác những gì Thải Vân nói, lại nói: "Những chuyện bên trong này ta cũng không rõ ràng, gia gia ta lúc còn sống rất ít khi nhắc tới, nhưng cứ hễ nhắc tới là lại chửi hai tiếng. Chửi xong thì cả ngày không muốn nói chuyện, dần dà người trong nhà cũng không nhắc tới nữa."
"Chỉ có cha ta có một lần uống nhiều mấy chén thì khóc, nói là hắn x·i·n· ·l·ỗ·i đại bá, nếu như năm đó số bạc kia cho đại bá dùng thì tốt rồi. Đã bao nhiêu năm rồi đại bá một nhà chưa từng trở lại Ẩm Mã thôn, chúng ta cũng không có tin tức gì về họ."
"Cũng không sợ ngươi chê cười, ta từ trước tới nay chưa từng gặp đại bá."
"Ca ta cũng chưa từng thấy."
Bách Phúc Nhi coi như là hiểu rõ, trong lòng cũng có tính toán, "Bọn họ tìm ta, ta cũng không biết vì sao. Cứ xem sao đã, có tin tức gì ta sẽ nói cho ngươi."
Bách Thường Tiêu đi. Tin tức về việc chính đại bá ruột thịt của mình trở về cũng chỉ khiến hắn ngạc nhiên một chút mà thôi, dù sao tình huống này khác với chuyện của Bách gia ở Tây Nam.
Bách Thường Tiêu đi chưa được bao lâu thì Bách Phúc Nhi nhận được th·i·ế·p mời từ Bách phủ, "Đến nhanh thật."
"Cô nương, có muốn đi không?"
Thải Vân cảm thấy, từ khi cô nương nhà nàng đến kinh thành, thì mấy cái thân t·h·í·c·h cứ lũ lượt kéo tới, thật là chẳng ra gì. Đều là muốn tới chiếm t·i·ệ·n nghi của cô nương nhà nàng.
"Đương nhiên là phải đi. Ngươi đi chuẩn bị một chút lễ vật, không cần quá quý giá, bình thường thôi là được."
Thải Vân vô cùng tán đồng. Kiếm bạc của Vệ gia hay Bách gia đều khó khăn, lão gia năm nào cũng làm đường đến cánh tay sưng không nhấc nổi, đại công tử ra ngoài nói là đi buôn bán làm ăn thì đi sớm về trễ, nghe nói không ít lần còn uống đến nôn. Vất vả lắm mới kiếm được bạc thì làm sao có thể tùy t·i·ệ·n để người ta chiếm t·i·ệ·n nghi chứ.
Tòa nhà của Bách gia cũng ở hẻm Thanh Y, so với căn mà Bách Phúc Nhi mua trước đây thì không rộng rãi tinh xảo bằng. Nàng không biết là Bách Thường Đạo vẫn luôn ở bên ngoài, không có nhà ở kinh thành, tòa nhà này là của hồi môn của Bách phu nhân. Đã bao nhiêu năm không có ai ở, tự nhiên là không bằng những tòa nhà được chăm sóc cẩn thận.
"Nhà cửa tồi tàn, khiến cô nương chê cười rồi."
Biết Bách Phúc Nhi tới, Bách phu nhân tự mình ra đón, mặt đầy ý cười. Bách Phúc Nhi hiện tại cũng biết nói lời kh·á·c·h sáo, hơn nữa khắp nơi trong nhà đều có dấu vết mới được sửa sang lại, không bao lâu nữa sẽ đẹp thôi.
"Phu nhân quá khiêm tốn, nhà này vuông vắn thoải mái, bố cục cũng tốt, có lẽ chỉ là lâu ngày không được tỉ mỉ chăm sóc mà thôi. Hiện tại phu nhân về kinh, chỉ cần bỏ ra chút c·ô·n·g phu thì căn nhà này có thể trở nên vô cùng tinh xảo."
Bách phu nhân cười nói: "Vẫn là mắt cô nương tinh tường. Nhà này năm đó cũng là một căn nhà rất tốt, chỉ là bỏ bê thôi. Trước kia trong này trồng rất nhiều sơn chi, lúc hoa nở thì cả vườn thơm ngát, đáng tiếc đều không còn nữa. Vừa mới gieo lại, muốn ngửi lại hương hoa thì còn phải đợi."
Bách Phúc Nhi rất là tán thành, "Đúng vậy, người già thường nói nhà phải có người ở, người không ở thì khí sẽ tán, đồ đạc gì cũng hỏng nhanh. Dù không thiếu nước mưa thì cỏ cây cũng khó mà s·ố·n·g được. Chỉ cần chủ nhà trở về thì chẳng bao lâu sẽ tràn đầy sức sống, nhà cửa cũng tươi mới, cỏ cây cũng tươi tắn trở lại, thật là rất thần kỳ."
--- Tác giả vừa trải qua một năm vất vả, chuẩn bị chuyển nhà mới, oải quá dọn dẹp vệ sinh trang trí phòng ốc, mệt c·h·ế·t. Các bạn năm mới thế nào? (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận