Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 287: Khoai Lang lại lập một công (length: 7639)

"Gâu gâu gâu, anh em, lên đi! ! !"
"Vậy bọn ta liền không khách khí nha, gâu gâu gâu! ! !"
"Khoai Lang, nhớ cho bọn ta xương sườn đó, ta lên đây, gâu gâu gâu! ! !"
Bên ngoài xưởng đường đỏ đã loạn thành một đoàn, đám chó trong thôn vây một tên tiểu tử mười bảy mười tám tuổi kín như nêm cối, tên tiểu tử kia đã bị thương, mông bị không biết con chó nào cắn cho một phát, nhe răng trợn mắt kêu oai oái.
Khoai Lang nhảy cao nhất, "Tên trộm, dám đến nhà Khoai Lang gia gia ngươi trộm đồ, ngươi chết chắc rồi."
Khoai Lang ở nhà họ Bách ăn ngon uống ngon, giờ đã trưởng thành một con chó anh tuấn, khung xương vốn đã to, trông nó thực có khí thế, miệng rộng, chân to, bộ lông vàng óng mượt không thấm nước, đánh nhau rất lợi hại, xem ra sớm muộn cũng có thể trở thành lão đại trong đám chó ở thôn Văn Xương.
"Anh em, đều bao vây nó cho ta, chờ chủ nhân nhà ta tới."
Một đám chó sủa càng hăng say.
Người nhà họ Bách nghe tin vội vã chạy đến, việc vận chuyển mía về thôn Văn Xương từ năm trước không hề gián đoạn, nhiều người đã biết nhà họ Bách có xưởng đường đỏ, người đỏ mắt ghen tị đương nhiên không ít.
Đương nhiên, người muốn có được phương pháp làm đường đỏ của nhà họ Bách lại càng nhiều.
Khi bọn họ vội vã chạy đến xưởng thì bên ngoài xưởng đã vây đầy người, tiếng bàn tán của người trong thôn cùng tiếng chó sủa xen lẫn vào nhau, huyên náo ồn ào.
Trưởng thôn không để ý tuổi đã cao cũng nhanh chóng đến, thấy người bị trói chắc chắn mới thở phào nhẹ nhõm, may quá, không phải người trong thôn.
Thật sự gánh không nổi cái loại người này mà.
Khoai Lang sủa lớn hai tiếng, "Anh em, lui, chủ nhân nhà ta tới rồi."
Một đám chó dứt khoát quay người về phía rừng mía, bọn chúng vốn chỉ tới để đi vệ sinh.
"Là người nhà họ Lý." Cha Nê Thu nói, "Tên tiểu tử này đụng vào xưởng đường đỏ, bị bắt gặp còn nói mình đi nhầm đường."
Tên tiểu tử kia đã khóc, vội vàng giải thích cho mình, "Thật, ta thật đi nhầm đường, ta... ta thấy chỗ bờ sông có cái nhà nên tò mò, thật mà."
Chết tiệt, trong thôn này sao có nhiều chó thế, đáng sợ quá đi.
"Ngươi cũng hay thật đấy." Bách Thường Phú cười lạnh một tiếng, "Đi nhầm đường mà còn có thể leo tường vào được à?"
"Sao nào, đường trên tường dài hả?"
"Nói đi, đã thấy những gì?"
"Nói cho tử tế, việc này liên quan đến việc móc một mắt hay hai mắt của ngươi đó."
Hắn vốn đã hơi đen, làm việc lâu năm nên cơ bắp cuồn cuộn, cố ý mặt lạnh cười cũng thấy hơi dọa người.
Tên tiểu tử kia càng sợ chỉ biết cầu xin tha thứ.
Người nhà họ Lý đến, muốn xin xỏ, nhưng việc này dễ xin xỏ sao?
Trộm bí phương của người khác đó, cần phải đưa lên quan phủ.
Bách Thường An cũng đến, hỏi rõ đầu đuôi liền lên tiếng, "Nam Tinh, cùng các em con lôi tên này lên xe, đưa lên quan phủ đi, thế nào cũng phải để nó vào đó ngồi xổm hai năm."
"Đúng, báo quan, để nó vào nhà lao ngồi."
"Đúng đó, quá thiếu đạo đức."
Người trong thôn căm phẫn, đùa sao, bọn họ đều trông cậy vào nhà họ Bách kiếm tiền, nhà họ Bách tốt bọn họ mới có thể tốt, trộm phương pháp nhà họ Bách tức là trộm của bọn họ, tuyệt đối không thể dung thứ.
Trước sự kiên quyết của mọi người, người này nhanh chóng bị bịt miệng áp giải, người nhà họ Lý xin xỏ mãi cũng vô dụng.
Bách Thường Huy nói, "Chuyện này coi như dừng ở đây, ngày mai xưởng chính thức mở công, mọi người xem mía nhà mình thế nào, nếu có thể thu thì có thể đưa tới."
Lời này vừa nói ra mọi người lại vui mừng, có người quay đầu nhìn rừng mía tò mò hỏi, "Nhị ca Bách, anh rắc cái gì vào rừng mía đấy, sao tôi thấy chó đều chạy vào rừng mía của anh vậy?"
Có người nói, "Trong rừng mía của nhị ca Bách toàn cứt chó, cũng không biết đám chó đó nghĩ gì, giống như coi rừng mía là nhà xí ấy."
"Thật là, cũng là mía, mà mía của nhị ca Bách lại có vẻ tốt hơn."
Về điểm này Bách Thường Phú cũng không biết giải thích sao, "Có lẽ là rừng mía chắn gió, đi vệ sinh không lạnh mông chăng?"
Mọi người đều cười, "Đít chó đều là lông mà."
Khi người đã giải tán Bách Lý Huy mới hỏi Uông Toàn, vừa rồi người kia có vào nhìn thấy gì không?
Uông Toàn lắc đầu, "Mới vừa vào đã bị chó nhà phát hiện, không kịp vào nhà bếp."
Khoai Lang ở dưới đất nhảy vui mừng, "Là ta, là ta bắt được nó."
"Ta chuẩn bị đến rừng mía đây ba ba, mới vừa đến đã thấy có người lén lén lút lút trèo tường, ta liền bắt được nó."
Bách Phúc Nhi xoa xoa đầu nó, nàng hiểu được Khoai Lang gọi cả đám chó trong thôn đến rừng mía đi vệ sinh, nói cho nó mập ra.
Quả nhiên là chó trông nhà mà, hết lòng vì chủ.
Chỉ sợ khi đốn mía có chút khó nhọc, vì cứt chó quá nhiều.
Qua chuyện này, Bách Lý Huy đặc biệt dặn dò, phải trông coi xưởng cẩn thận, buổi tối cũng phải tỉnh táo, thứ này quá thu hút.
"Đợi khi nào rảnh rỗi sẽ phá hàng rào này đi, đổi thành tường vây đất nện, trên đỉnh cắm ít cành gai nhọn."
Bách Thường Phú nghiêm túc gật đầu, "Chờ hết mùa vụ sẽ làm việc này."
Đến ngày đầu năm này, sáng sớm Bách Lý Huy và mấy cha con lại bày trận, xưởng đường đỏ muốn khai công, phải mời bồ tát đến che chở, vì may mắn còn cố ý đốt một tràng pháo.
Bách Thường Phú tháo cửa lò, bỏ vào một nắm nhỏ cây trắc bá, rất nhanh đốm lửa trong bếp đã đốt cây trắc bá, chốc lát sau ống khói xưởng đã bốc lên khói bếp lượn lờ, biết đó là ống khói duy nhất trong thôn, khói bay lên xa tít cũng nhìn thấy.
"Xưởng đường đỏ nhà họ Bách đã đốt lò rồi, đi đi đi, chúng ta đi xem mía ngoài đồng đã thu hoạch được chưa."
"Phải mau đến xem, mía nhà ta bị ai chặt mất hai cây rồi, ai da, mấy đồng tiền đó, ta phải đi trông chừng mới được."
Trong nhất thời, ngoài ruộng mía trong thôn đâu đâu cũng thấy bóng người đi lại.
Ngày mùng bảy Tết, cả thôn tụ tập ở sân phơi thóc ăn bữa cơm đoàn viên, tiệc mặc dù chưa gọi là phong phú, nhưng thứ gì cần có đều có, rượu mạnh cũng có hai bình lớn, mọi người nâng ly cạn chén thật náo nhiệt, lão Trương cũng hòa vào trong đó, trên mặt toàn là nụ cười, sau bữa cơm này họ xem như đã hoàn toàn đứng vững gót chân ở thôn Văn Xương.
Mùng bảy thoáng qua, các hán tử trong thôn lại cùng cha con Bách Lý Huy ra ngoài nhảy đoan công, lúc này hội chùa trong thành mới náo nhiệt nhất.
Mùng chín là sinh nhật Ngọc hoàng đại đế, các đạo quan đứng đầu là Càn Nguyên quan đều bận rộn làm pháp đàn cầu phúc; chùa miếu cũng tổ chức hội cầu phúc; đội đoan công của Bách Lý Huy sẽ nhảy đoan công ngoài phố, dù không có tiền công nhưng nếu nhảy hay sẽ có người xem náo nhiệt thưởng bạc, đó cũng là dịp thể hiện tài năng của bọn họ, cùng nhịp điệu với việc kinh doanh đầu năm.
Các hán tử trong thôn rất coi trọng việc này, rốt cuộc việc không mệt mà còn có tiền như vậy rất khó kiếm.
Những người không đi thì bận rộn, chuẩn bị cho vụ xuân.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận