Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 405: Tiểu sư thúc sự tình các ngươi ít hỏi thăm (length: 7590)

Vô Biên đạo trưởng trong lòng nhanh chóng duyệt lại tất cả đạo pháp, khẳng định chắc chắn không có đạo pháp nào có thể khai trí cho gia súc, lại nói: "Năm đó ngươi ăn viên đan dược kia chỉ có công hiệu cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, làm sao có thể có công hiệu khác?"
Bách Phúc Nhi tỏ vẻ không tin, "Viên đan dược kia của ngươi cũng không phải là cho trẻ con ăn, lúc đó ta mới mấy tuổi, ăn vào chắc chắn không chịu nổi dược lực, nếu mà chịu được ta đã có thể nửa đêm chém đứt nửa ngọn núi rồi?"
"Vậy chắc chắn là một phần dược lực bay thẳng lên đỉnh đầu, kích thích đại não của ta, khiến ta có được kỹ năng này."
Nói xong liền làm tư thế múa đao thịt, "Ta không quản, dù sao sự tình phát sinh ở trong viện của sư phụ ngươi, ngần ấy năm ta cũng chưa nói, là bởi vì sư phụ cũng không nói gì, ta còn tưởng là đã cho ta học được thuật pháp bí mật nào đó, bây giờ không kể có phải hay không thì đều cần quy cho sư phụ, nếu không người ngoài bắt ta đi đốt thì làm sao bây giờ?"
Vô Biên đạo trưởng vẫn không hiểu ra, dù cho dược hiệu kia có tốt hơn nữa, thì cũng có thể xuất hiện chuyện lạ như vậy sao?
"Đồ nhi, con nói cho vi sư nghe, con đã có thể trong thời gian ngắn khai trí cho gia súc, những năm nay con đã dùng thuật pháp này như thế nào?"
Bách Phúc Nhi hai tay dang ra, "Cái trò này đối với con thì quá vô dụng, con cũng chưa dùng bao giờ, hơn nữa pháp thuật này không cần thi pháp, chỉ cần con muốn là có thể biết đám gia súc kia đang nghĩ gì, nhưng cũng không phải con nào cũng được, cũng phải tìm vận may."
"Dù sao không dùng được, nếu để con chọn, con sẽ chọn pháp thuật biến đá thành vàng."
Vô Biên đạo trưởng đầy đầu hắc tuyến, cái này cho dù có được coi là kỳ ngộ lớn lao, đồ nhi nhỏ lại đang ở trong phúc mà không biết phúc.
Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng quyết định trước tiên phải ổn định tin đồn bên ngoài, muốn thống nhất cách nói với đồ nhi nhỏ, "Vậy cứ nói là vi sư ngẫu nhiên có được một vị thuốc, cũng là đánh bậy đánh bạ thôi, sau này con ở bên ngoài ít dùng lại là được."
Bách Phúc Nhi cười hì hì gật đầu, "Con đã bảo là có sư phụ thì vạn sự không lo mà."
Còn về mấy cái tin đồn bên ngoài thì không sao cả, dù sao sư phụ hắn thần long kiến thủ bất kiến vĩ, có mấy người có thể dễ dàng tìm đến hắn?
Hơn nữa, hắn nổi tiếng nhờ đan dược, cũng chẳng ai bắt hắn biểu diễn bay lên trời xuống đất làm gì?
"Sư phụ à, con đã nói với Cổ sư phụ của con về chuyện người muốn xây đạo quan rồi, Cổ sư phụ cũng bảo là có thể được, bảo rằng cái chỗ bên ngoài đó bị âm khí bồi bổ, đối với vận khí của cả hoàng thành cũng có ảnh hưởng."
"Nếu như thực sự muốn chuẩn bị xây, thì người có thể giúp xoay xở mảnh đất đó, bảo triều đình cấp đất."
"Nhưng mà nói cái mảnh đất đó, chắc cũng chẳng ai cạnh tranh đâu nhỉ?"
Ngoài chùa miếu đạo quan, ai lại nghĩ tới chuyện xây nhà ở cái nơi như thế?
Vô Biên đạo trưởng gật đầu, nói muốn cùng người Bách gia cùng nhau về tây nam, "Hợp tác của con với hai nhà dược hành cũng không thể mấy tháng là có lợi nhuận gửi tới, còn nợ người ta một ngàn lượng."
Hai thầy trò bàn bạc một hồi rồi Bách Phúc Nhi đi ra ngoài, Vị Khổ cùng những người khác mắt mong mắt mỏi nhìn nàng, "Tiểu sư thúc, ngươi thật sự có thể khai trí cho gia súc sao?"
Bách Phúc Nhi cười hì hì mở miệng, "Chuyện của tiểu sư thúc các ngươi ít hỏi vào."
"Tiểu sư thúc~ chúng ta chỉ hỏi thăm một chút thôi mà~"
Ôi chao, còn giở trò làm nũng, nhìn đám sư điệt cao thấp khác nhau, Bách Phúc Nhi tỏ vẻ rất vui mừng nha.
"Ừa là ừa, tiểu sư thúc biết, nhưng còn phải tùy vào đối tượng nữa, không phải con gia súc nào cũng được, còn phải xem vận may, rốt cuộc tiểu sư thúc học nghệ chưa tinh mà."
Nguyên Nhị lao tới, "Tiểu sư thúc, người thật là lợi hại nha, sau này con có thể lợi hại như người không?"
"Đương nhiên là được."
Thiên phú của Nguyên Nhị ngay cả sư phụ hắn cũng tán thưởng, "Con cứ chăm chỉ vào, sau này sẽ trở nên rất lợi hại, tiểu sư thúc thích con rồi."
Nguyên Nhị kích động gật đầu liên tục, so với những ngày tháng trước kia, bây giờ bọn họ sống tốt hơn nhiều, không cần lo lắng ở đâu, không cần lo buổi tối ai bị lạnh, không cần lo không no bụng, mỗi ngày chỉ cần làm bài tập là được, có thể nói là nhẹ nhàng chưa từng có, ngay cả sư huynh của hắn dạo gần đây đạo pháp cũng tinh tiến.
"Tiểu sư thúc, con nhất định sẽ chăm chỉ!"
Bách Phúc Nhi hài lòng gật đầu, lúc này mới chắp tay sau lưng dẫn Thải Vân đi ra ngoài, hôm nay lại là một ngày bận rộn đây.
Mặt trời dần khuất, người trên đường cũng vội vã, nhưng cũng có một số người là ngoại lệ, mặt đầy kích động cùng nhau đi về một phía, trong miệng còn nói, "Thật sự linh nghiệm đó, người nhà họ Ôn đều đổi vận rồi."
"Ui chao, thật đổi vận hả? Nhà bọn họ có lẽ đã đen đủi rất lâu rồi."
"Còn không phải tại làm sao tích, nghe nói gần đây người nhà họ Ôn bàn được mấy mối làm ăn, ngay cả mấy mối làm ăn bị bỏ mất lúc trước cũng quay trở lại, người bệnh trong phủ cũng ít hơn, nghe đâu còn có một đứa con dâu có thai, ai cũng nói là đoàn hát đoan công từ tây nam đến linh nghiệm đấy."
"Nhưng mà người ta thả lời rồi, muốn quay về tây nam, đây là ba trận hát đoan công cuối cùng của họ ở kinh thành rồi."
"Đi thôi, đi thôi, sau này còn không biết khi nào mới có thể được thấy nữa."
Bách Phúc Nhi dựng thẳng tai nghe một hồi, hóa ra là đại bá của nàng muốn bày đàn khánh công, tiếc quá đi, thời gian quá gấp, mấy ông chú trong thôn cũng đang vội về, trong nhà còn có rất nhiều việc đang chờ bọn họ.
Nếu không thì còn có thể diễn nhiều thêm vài trận nữa.
Thải Vân hăng hái, Bách Phúc Nhi sai nàng đi mua chút điểm tâm, "Chúng ta đi ra một bên vừa ăn vừa xem."
"Bạc cô nương đưa lần trước còn chưa dùng hết đó, con bây giờ đi mua hai cái bánh bao thịt dê ngay, thơm nức mũi."
Lời còn chưa dứt thì Thải Vân đã chạy đến quán bánh bột ngô đối diện, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Chớp mắt Thải Vân đã quay lại, hai chủ tớ cầm bánh bao đi đến nơi bày đàn khánh công của nhà họ Triệu hôm nay, cảnh tượng đó thật là náo nhiệt nha.
Nhà họ Triệu cầu không phải cầu đổi vận, cũng không phải cầu phúc, mà là cầu con, nghe đâu là một nhà nọ, toàn con gái, không có một mụn con trai nào.
Hai anh em Bách Thường An nghe xong liền nói thẳng bọn họ không có kỹ năng cầu con này, nhưng người nhà họ Triệu không quan tâm, bảo là cứ đổi thành cầu phúc đi, nhưng khi báo với các vị thần tiên thì nhắc đến nguyện vọng có được con trai của họ, thêm vào đó là tiền họ cho rất nhiều, Bách Thường An liền đồng ý.
Giờ phút này, cảnh tượng cờ xí phấp phới, khói mù lượn lờ, tiếng tù và réo rắt, những người đeo mặt nạ quỷ đứng ở hai bên, rất là thần bí nha.
Không nói đâu xa, chỉ riêng cái cảnh tượng này nhìn thôi cũng đã thấy không tầm thường rồi.
"Ta xem mấy lần rồi, lần nào cũng khác nhau hết, lần nào cũng đẹp cả."
"Các người nói lúc nãy họ thỉnh các vị thần tiên xuống đây, vậy có phải là xung quanh chúng ta bây giờ đang có thần tiên không."
"Ui da, vậy còn chờ gì nữa, nhanh bái lạy thôi."
Không ít người chắp tay trước ngực bắt đầu cầu nguyện, người nhà họ Triệu cuống lên, thần tiên hôm nay là nhà họ Triệu thỉnh về, làm gì có thời gian đáp ứng nguyện vọng của người khác chứ?
Đám người này thật là, cái gì cũng muốn ké, ngay cả thần tiên cũng muốn ké, hừ!
Còn chưa lên đàn, Bách Nam Tinh đã nói, "Hôm nay tiền hương nến giấy tiền vàng mã với lễ tam sinh đều là của nhà họ Triệu, thần tiên phù hộ cũng là phù hộ nhà họ Triệu, không cần lo."
Người nhà họ Triệu ưỡn ngực, làm ra bộ dạng chủ nhà.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận