Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 421: Mấu chốt thời khắc là rất hào phóng (length: 8723)

Cổng lớn phủ nha trông có vẻ đã nhiều năm tuổi, uy thế vẫn như cũ.
Biết người đến là ai, người bên trong liền nghênh mấy người vào cửa, giờ phút này tri phủ Nghiêm đại nhân đã chờ sẵn, thấy người Bách gia đi vào liền lộ ra ý cười rất đỗi hiền lành.
“Bách gia Chế Đường phường lớn nhất Tây Nam, tốt, tốt lắm.”
Đối với tri phủ đại nhân mà nói, Bách gia chính là thành tích của bọn họ, nên biết năm đó người một tay nâng đỡ Bách gia lên như huyện lệnh Vu của huyện Thương Khê mấy năm này được thăng quan nhanh như vậy, đều là nhờ Bách gia.
Mấy người Bách Thường Thanh bước nhanh lên phía trước làm lễ, Nghiêm đại nhân rõ ràng là một bộ dáng yêu dân như con, tự mình đứng dậy đỡ, “Mau mau mời đứng dậy.”
Hàn huyên đôi câu sau lại mời mấy người ngồi xuống, lúc này mới nói, “Bản quan đến Tây Nam đã hơn một năm, vẫn muốn đến thôn Văn Xương huyện Thương Khê xem một chút, nhưng công vụ bận rộn, vẫn luôn không rảnh.”
Thực tế thì hắn bận thật, nhưng cũng chờ người Bách gia đến cửa bái kiến hắn.
Bách Thường Thanh chắp tay, “Từ phủ thành đến huyện Thương Khê trước đây cần hơn mười ngày, nhờ phúc phận của đại nhân Vu che chở, hiện tại đi đường thủy hai ngày là có thể đến, thực sự là phúc của bách tính chúng ta.”
“Ha ha ha~~~”
Nghiêm đại nhân cười sang sảng, “Đều là công lao của người đi trước, bản quan cũng không dám nhận hết.”
Trương Tiên Ngọc đứng dậy đưa lên lễ bái, là một tượng phật bằng ngọc mà bọn họ cố ý mua ở kinh thành, mắt Nghiêm đại nhân sáng lên, từ chối một phen rồi cũng nhận lấy.
Biết người Bách gia vừa từ kinh thành trở về liền có chút hiếu kỳ, Trương Tiên Ngọc cười nói: “Không giấu gì đại nhân, hôm nay chúng ta đến cửa, một là vì chính lệnh có lợi cho thương hộ năm ngoái của đại nhân, Bách gia Chế Đường phường chúng ta cũng nhờ đó mà có lợi, hôm nay là cố ý đến nói lời cảm tạ.”
“Hai là có việc muốn cầu đại nhân.”
Nghiêm đại nhân tỏ vẻ xin lắng nghe, Trương Tiên Ngọc nói, “Chuyến đi kinh thành lần này của chúng ta thu hoạch không tệ, thứ nhất là triều đình mở cấm biển, triều đình chọn mua các loại đường với số lượng năm mươi vạn cân, Bách gia Chế Đường phường chúng ta may mắn trúng thầu.”
Việc mở cấm biển này, Nghiêm đại nhân làm tri phủ đương nhiên biết, nhưng Bách gia có thể trổ hết tài năng như vậy cho thấy bản lĩnh của họ, chuyện này mặc dù là chuyện của Bách gia, thì đó cũng là vinh quang của Tây Nam, hắn làm tri phủ cũng được thơm lây.
“Tốt!”
“Việc mở cấm biển bản quan cũng có nghe nói, đây là việc lớn của triều đình, Bách gia có thể trúng thầu bản quan rất lấy làm tự hào.”
Trương Tiên Ngọc khách khí một phen rồi lại nói tiếp, “Thứ hai là An đại tướng quân hy vọng có thể mua đường từ Bách gia, số lượng không nhỏ, lượng đường hàng năm của Bách gia Chế Đường phường đều đã được định số, chủ yếu vẫn bị hạn chế bởi cây mía.”
“Năm nay lại phải gấp rút chế tạo lượng hàng năm mươi vạn cân triều đình cần, để có thể giao hàng, lần này trở về chúng tôi cũng đặt một ít cây mía từ nơi khác, nhưng muốn chuyển đến thôn Văn Xương tốt nhất là đi đường thủy, chúng tôi muốn thuê một chỗ ở bến tàu để giao hàng, nhưng chúng tôi lại không có thuyền.”
Bách Thường Thanh đứng dậy bổ sung, “Người Bách gia chúng tôi rất ít khi đến phủ thành, không hiểu rõ nhiều về phủ thành, cho nên muốn cầu viện với đại nhân.”
“An đại tướng quân?”
Sắc mặt Nghiêm đại nhân trở nên nghiêm túc, “Quân giặc ở biên giới xâm phạm, An đại tướng quân đã mang đại quân xuất chinh, nếu các ngươi muốn cung cấp đường, e là phải cung cấp có hạn mới được.”
Từ khi có đường, từ khi có thể làm đường với số lượng lớn, các tướng lãnh trong quân là những người đầu tiên phát hiện ra tầm quan trọng của đường, khi nguy cấp các tướng sĩ có thể không ăn cơm, chỉ cần có thể ăn vài viên đường là họ có sức đánh giặc, Nghiêm đại nhân nhạy bén phát hiện cơ hội.
“Thuyền vận chuyển mía, bản quan sẽ giúp các ngươi giải quyết, bản quan chỉ có một yêu cầu, sau khi có đường ra lò đợt đầu thì bằng tốc độ nhanh nhất vận chuyển đến tiền tuyến.”
Bách Thường Thanh, Trương Tiên Ngọc và Bách Phúc Nhi đều có chút ngơ ngác, lập tức liền nhớ đến việc khẩn cấp tám trăm dặm, Bách Phúc Nhi hỏi, “Đại nhân, có chiến sự sao, chúng tôi rời khỏi kinh thành đâu có nghe tin tức gì?”
Nghiêm đại nhân thở dài, nói đơn giản một chút, “Tính theo ngày tháng hẳn là vào khoảng bốn năm ngày sau khi các ngươi rời kinh thành, nhắc đến mới thấy Thương Khê huyện thật là một nơi tốt, con cháu nhà họ Vệ thi đậu võ thám hoa lần này ở chỗ đó, thật là lớp trẻ đáng gờm, lần này cũng cùng nhau ra chiến trường.”
Con cháu nhà họ Vệ?
“Có thể là Vệ Vân Kỳ?”
“Đúng đúng đúng.” Nghiêm tri phủ lúc này mới phản ứng lại, nhà họ Vệ và nhà họ Bách chắc là quen biết.
Vệ Vân Kỳ xuất chinh?
Bách Phúc Nhi có chút kinh ngạc.
Trong lòng Trương Tiên Ngọc cũng căng thẳng, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sinh tử khó lường, nếu như có chuyện gì thì làm sao bây giờ.
Theo bản năng liếc nhìn Bách Phúc Nhi một cái, Bách Phúc Nhi lại đang nghĩ đến chuyện đường, ngược lại không nhìn thấy sự thăm dò trong mắt nàng.
Bách Phúc Nhi lên tiếng, “Trước khi rời khỏi kinh thành, quản sự của phủ An đại tướng quân đã báo cho chúng tôi, sẽ khai thông một con đường từ Tây Nam đi đến kinh thành, tiện cho việc vận chuyển đường của họ.”
“Giờ xem ra có lẽ cần đường gấp, nhưng trong tay chúng tôi đã không còn hàng tồn, mía trên ruộng vẫn còn là cây non, nhanh nhất cũng phải đến trung tuần tháng mười hai mới có đường đợt đầu, không biết có kịp không?”
Nghiêm đại nhân trầm giọng mở miệng, “Chiến sự không kết thúc nhanh như vậy đâu, các ngươi cứ tăng tốc thời gian làm đường, bản quan sẽ mau chóng tìm ra con đường gần nhất, hỗ trợ người của phủ tướng quân đưa đường.”
Lúc này chính là lúc để hắn thể hiện, tuyệt đối phải nắm bắt cơ hội.
Hắn cảm thấy có cần thiết phải nói với người Bách gia về tầm quan trọng của cuộc chiến này, thương hộ ngày thường chỉ biết kiếm tiền, lúc mấu chốt này cũng cần hiểu về đại nghĩa quốc gia.
Nói vòng vo một hồi, ba người nhà Bách gia đều tỏ vẻ rằng có bát trong nồi mới có đạo lý họ hiểu, bọn họ làm ăn buôn bán lại càng hy vọng đất nước thái bình hơn ai hết.
“Ý của đại nhân chúng tôi rõ, Bách gia có được hôm nay cũng là nhờ kết quả duy trì của các đời đại nhân, lúc mấu chốt tự nhiên cũng hiểu được phải lựa chọn cái gì.”
Nghiêm đại nhân rất vui mừng, muốn giữ họ lại ăn cơm, vì là nữ quyến nên lại mời Nghiêm phu nhân ra mặt.
Nghiêm phu nhân cùng Trương Tiên Ngọc nói chuyện rất vui vẻ, đặc biệt là sau khi nhận được quà tặng của Trương Tiên Ngọc lại càng vui hơn, bất quá Nghiêm cô nương thì lại không hề xuất hiện, nghĩ cũng dễ hiểu, người ta là thiên kim tri phủ đường đường, sao có thể ra ngoài gặp mặt người làm ăn như Bách Phúc Nhi.
Bách Phúc Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, không gặp cô ta thì tốt, nhỡ đâu lại là người khó hầu hạ thì nàng hầu không được.
Việc thuyền lớn có Nghiêm đại nhân hỗ trợ thì tự nhiên tiến triển thuận lợi, ngày hôm sau đã phái người đến thông báo rằng bắt đầu từ tháng mười hai sẽ chừa vị trí cho bọn họ, thuyền lớn chở mía cũng sắp xếp cho họ, chỗ bến tàu không cần tiền thuê, nhưng tiền thuê thuyền lớn thì do chính họ tự chịu.
Điểm này mấy người đều tỏ vẻ không có vấn đề.
Bách Thường Thanh cảm thán, “Như thế này thì có lẽ năm nay chúng ta không có nhiều lợi nhuận vào sổ.”
Bách Phúc Nhi trêu, “Hồi đầu năm chia tiền tam thẩm còn nói không có chỗ nào cần dùng tiền, nhà mình càng ngày càng nhiều tiền tiết kiệm.”
Bách Thường Thanh cười, nói nhà mình bây giờ đúng là rất giàu, hắn cảm thấy cả đời này dùng cũng không hết.
Bách Phúc Nhi lại nói, “Chúng ta đưa đường qua đó, tướng sĩ ngoài chiến trường đánh giặc nếu như ăn hai viên đường là có thể giết thêm một tên quân địch, nghĩ như vậy thì cũng đáng quá đi chứ, chỉ cần có thể đánh thắng trận thì sau này năm nào chúng ta cũng chỉ cần lo việc mua mía làm đường thôi, cho dù năm nay không kiếm được một đồng thì cũng đáng.”
Trương Tiên Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng, chớp chớp mắt, “Là ai lúc An đại tướng quân nói đường một trăm văn một cân thì một mặt đau lòng, hận không rút dao chém người?”
“Bây giờ lại hào phóng vậy?”
Bách Phúc Nhi chống nạnh, “Trước khác bây giờ khác, hồi đó có ai đánh nhau đâu, bây giờ người ta liều cả mạng ra chiến trường rồi, ta còn có thể tiếc một chút đường à?”
“Ta mấu chốt thời khắc rất hào phóng đó.”
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận