Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 326: Dọa không chết các ngươi (length: 7791)

Ba gã công tử ăn mặc lòe loẹt, tự xưng là tiêu sái, phe phẩy quạt tiến tới. Một người mặc đồ lục nói: “Vân huynh, nghe nói gần đây thân thể huynh không được khỏe, anh em đang định đến thăm, không ngờ huynh lại đang dạo phố với cô nương.” “Cũng không biết tiểu thư nhà nào lọt vào mắt xanh của Vân huynh.” Thật là chuyện lạ, ai chẳng biết Vệ Vân Kỳ dù nổi tiếng là người chơi bời nhưng không ham nữ sắc, chủ yếu là nữ sắc cũng không để ý tới hắn, vậy mà giờ lại chịu khó bồi một cô nương dạo phố?
Cô nương này ăn mặc bình thường, chắc là hám tiền nhà họ Vệ thôi, ha ha.
Người mặc đồ lam nói: “Bên ngoài đồn Vân huynh gặp ma, xem ra lời đồn không đáng tin, Vân huynh đây là bận rộn bồi mỹ nhân a.” Cô nương nhà ai gan dạ vậy?
Hay là người từ nơi khác đến?
Người mặc đồ vàng tiếp lời: “Xem ra chúng ta lo lắng quá rồi, Vân huynh, huynh thật là không coi chúng ta là anh em mà, cũng không giới thiệu cô nương này là ai.” Cô nương này trông cũng được, trước đây sao chưa từng thấy, chẳng lẽ Vân huynh ở kinh thành không tìm được vợ nên bị lão gia lừa gạt cho một cô nương?
Dưới ánh đèn đêm, ba người phe phẩy quạt, ánh mắt trêu tức đánh giá Bách Phúc Nhi, trong lòng xầm xì bàn tán.
Bách Phúc Nhi rất khó chịu với những ánh mắt này, lại còn nghe những người này thầm bàn tán nàng là tiểu thê tử mà Vệ Vân Kỳ tìm về. Ngay từ khi vào Vệ phủ, hai mẹ con nhà đó đã rỉ rả muốn bắt nàng về trấn trạch!
Hôm nay mấy người này lại xầm xì, cứ như thể coi nàng là đồ ngốc không biết gì.
Nàng chỉ giả vờ như không hay biết thôi, mắt mấy người này chắc mọc ở rốn à, nhìn chỗ nào ra nàng và con trâu điên này có thể thành đôi chứ?
Nếu hai người họ thành đôi, chắc chắn trong vòng ba năm sẽ có một người chết!
Ánh mắt nàng dừng lại trên người kẻ đang đánh giá hăng say nhất. Ánh mắt người này khiến nàng ghét nhất, còn thầm nghĩ nàng hám tiền, thế là nàng nảy ra một kế. Nàng không làm gì được hai mẹ con nhà họ Vệ thì cũng có thể thu thập mấy tên này.
Ánh mắt nàng lập tức chuyển sang vẻ kinh hãi, sợ sệt, rồi rụt người lại gần Vệ Vân Kỳ, run rẩy chỉ vào người mặc đồ xanh nói: “Ba... Tam công tử, hắn... hắn... đáng sợ quá.” Người bị chỉ là Ngô Hữu Quyền, một thương nhân, lại còn là hoàng thương, có địa vị cao trong giới thương gia. Thấy Bách Phúc Nhi lộ vẻ sợ hãi, anh ta theo bản năng sờ mặt, không vui nói: “Này cô nương, Vân huynh quả thực không tệ, nhưng bản công tử cũng đâu phải là xấu xí chứ?” Vệ Vân Kỳ đang định đáp trả ba người này mấy câu thì thấy Bách Phúc Nhi như vậy bèn tò mò: “Đáng sợ chỗ nào?” Bách Phúc Nhi lại nhích lại gần hắn một chút, ngước lên sợ hãi nói: “Vị công tử kia sau lưng cõng một đứa trẻ, thật là đáng sợ.” Vệ Vân Kỳ cùng A Viên chủ tớ liền lùi về phía sau ba bước, ba người dừng lại. Hai người này nhìn vào gáy của Ngô Hữu Quyền. Đúng lúc đó có một cơn gió đêm thổi qua, Ngô Hữu Quyền liền cảm thấy gáy mình lạnh toát.
Ai cũng hay thích suy diễn. Không biết Ngô Hữu Quyền đã nghĩ tới điều gì mà mặt mày tái mét, nhìn Bách Phúc Nhi bằng ánh mắt bất thiện. Vừa đi được hai bước thì Bách Phúc Nhi kéo ống tay áo Vệ Vân Kỳ, run rẩy nói: “Chúng ta về đi, đứa trẻ đó cắn vào gáy hắn, còn cười nham hiểm nữa, ghê quá.” Đầu ngón tay khẽ bắn ra, một đốm lửa nhỏ màu lục đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, xanh lè làm người ta sợ hãi: “Quỷ hỏa?” Ngô Hữu Quyền lùi lại phía sau, đốm lửa quỷ dị đó liền đuổi theo hắn, làm Bách Phúc Nhi suýt khóc: “Hắn lợi hại quá, chúng ta đi thôi.” Hai chủ tớ không thấy ma quỷ nhưng đốm lửa quỷ dị kia thực sự bất thường, thêm những chuyện xảy ra gần đây, nên tự nhiên tin là thật, sợ bị lây đến mình, “Chúng ta còn có việc, về trước đây.” Nói rồi dẫn Bách Phúc Nhi quay người, Bách Phúc Nhi rụt cổ lại nhanh chân chạy. Đi được một quãng khá xa thì Bách Phúc Nhi mới quay đầu, lập tức cười phá lên: “Dọa không chết các ngươi.” Trong cơn lo lắng thấp thỏm, Vệ Vân Kỳ nghe thấy câu này thì liền hiểu ra: “Ngươi bịa chuyện?” Bách Phúc Nhi hít hà, ngửi thấy một mùi thơm, nhìn xung quanh thì thấy một quán ăn, mùi thơm đó bay ra từ quán: “Đi, đi ăn cơm.” Vệ Vân Kỳ liếc mắt, nhận mệnh đưa nàng vào quán.
Quán ăn này chuyên bán lẩu thịt dê nướng, thấy những người trong quán ăn ngon lành nên nàng cũng muốn thử. A Viên không chịu ngồi xuống, Bách Phúc Nhi bèn đưa cho hắn một thỏi bạc: “Vậy ngươi tự đi ăn đi.” A Viên vui vẻ nhận bạc: “Đa tạ Phúc Nhi tiểu tiên cô.” Có bạc trong tay nên tâm tình hắn cũng tốt: “Công tử, Phúc Nhi tiểu tiên cô, hai người cứ từ từ ăn, tôi về dắt xe ngựa tới.” Vệ Vân Kỳ gật đầu, đáng lẽ nên có xe ngựa từ sớm mới phải.
Lẩu vừa được mang lên, Bách Phúc Nhi mới ăn được một miếng đã bị chinh phục bởi hương vị của nó, vốn đã đói bụng nên nàng cắm cúi ăn. Vệ Vân Kỳ đánh giá một lượt quang cảnh trong quán, có chút không thích, nhưng thấy Bách Phúc Nhi ăn ngon vậy nên cũng cố nếm thử một miếng. Ai ngờ ăn rồi thì không thể dừng đũa được, hai người hợp sức càn quét hết một đĩa thịt dê, không đợi Bách Phúc Nhi mở miệng Vệ Vân Kỳ đã gọi: “Tiểu nhị, cho thêm hai đĩa thịt dê.” Trong lúc chờ thịt, Vệ Vân Kỳ tò mò vươn cổ ra hỏi: “Đốm lửa lục trên mặt đất kia là chuyện gì vậy?” Bách Phúc Nhi cười thần bí. Đó là những thứ phụ phẩm từ việc luyện đan của sư phụ nàng, luyện đan thất bại xác suất rất lớn, sau khi thất bại thường xuất hiện những thứ kỳ quái như vậy. Tỷ như đốm lửa xanh vừa rồi, thật ra chỉ là những tàn dư từ dược đan không cháy hết, chỉ cần có ma sát với không khí thì sẽ bốc cháy. Lửa có màu lục lam, rất giống với quỷ hỏa trong truyền thuyết. Dùng để giả ma dọa người thì quả là thần kỳ.
Nàng nhìn Vệ Vân Kỳ cười một cách bí ẩn: “Đây là bí mật, ngươi nói xem hắn có bị dọa sợ không?” Vệ Vân Kỳ nhíu mày: “Hắn tên Ngô Hữu Quyền, tuy không có quyền thế nhưng có rất nhiều tiền. Gan dạ thì cũng bình thường thôi, dù sao thì hắn cũng không dám đi đường đêm một mình.” Thịt dê tới, Bách Phúc Nhi lại tiếp tục xâu thịt nướng: “Sao ngươi toàn quen biết mấy người đó vậy?” Vệ Vân Kỳ hít một hơi thật sâu: “Xem ngươi như đồ vật mà tìm bạn cùng loài thôi.” Ăn được một nửa thì tiểu nhị mang lên một đĩa hạt bí đỏ rang, “Hai vị, đây là hạt dưa rang mới làm của quán, mời hai vị dùng thử.” Hạt dưa sờ vào còn hơi nóng. Người ngồi bàn bên cạnh liền nói: “Tôi nói này ông chủ, ông không tính mở một tiệm chuyên rang hạt dưa hả, hạt dưa của ông rang ngon thật đấy, quan trọng là nó sạch nữa.” Ông chủ cười nói: “Cũng chỉ có chút tài mọn này thôi. Hạt dưa bọn tôi đào từ dưới sông lên, cho vào cối xay gạo, dùng nước đãi sạch. Như vậy thì cát sạch, hạt dưa tự nhiên cũng sạch.” Người kia cười gật đầu: “Đúng đúng, hôm trước tiện đường đi qua thấy các anh đãi cát ở dưới sông, cách đãi của các anh hay thật đấy, nước dội xuống thì bùn trôi đi, chỉ còn lại cát sạch, rửa thế này sạch hơn là rửa trong chậu nhiều.” Ban đầu chỉ hóng chuyện, Bách Phúc Nhi bỗng giật mình. Nước dội xuống bùn trôi, còn cát thì sạch. Nước dội… (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận