Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 618: Quận chúa này không là người tốt! (length: 7837)

Bách Phúc Nhi ngờ vực có phải tai mình có vấn đề, không nhịn được hỏi: "Ngươi muốn cái gì, muốn làm gì?"
Ôn Gia quận chúa liếc nàng một cái, "Ngươi làm cho ta mấy lá bùa, ta muốn đi chơi chết mẹ chồng ta."
"Bây giờ nghe rõ rồi chứ?"
Bách Phúc Nhi trợn tròn mắt, lúc này thì xác định mình nghe rõ, ánh mắt vô cùng phức tạp, "Vị hầu phu nhân kia đắc tội ngươi?"
"Hơn nữa ngươi còn chưa qua cửa, bây giờ ngươi làm người ta chết thì Triệu công tử phải chịu tang, sao ngươi còn lấy chồng được?"
"Thế nào, ngươi lại để mắt tới vị công tử nào xuất sắc hơn?"
Ôn Gia quận chúa trợn mắt còn to hơn, "Ta qua cửa rồi mới chơi chết bà ta, cái lão yêu bà đó muốn hại ta."
Nàng cảm thấy mình bị lừa gạt rồi, Xương Thuận hầu phủ kia quả thực là hang hùm sói, con hổ mạnh nhất ở trong đó chính là bà mẹ chồng tương lai của nàng, theo tin tức mà nàng tốn nhiều tiền mua được, Xương Thuận hầu nhiều năm trước đã không còn khả năng sinh con, bởi vì bà mẹ chồng đó thấy mình đã sinh đủ, cũng không muốn cho người phụ nữ khác cơ hội, dứt khoát kê đơn thuốc cho chồng mình đoạn tuyệt khả năng sinh con.
Nói về điểm này nàng còn thấy thật khâm phục, cũng đã hiểu, quyết định học theo chiêu này, nhưng bà mẹ chồng kia ghét bỏ nàng không cha không mẹ, không có anh chị em giúp đỡ, chướng mắt nàng, lại còn nhét mỹ nhân vào phòng của Triệu Hiển Đức, mưu toan thông qua khống chế mỹ nhân để khống chế con trai mình, đả kích nàng là quận chúa chưa qua cửa.
Hơn nữa chuẩn bị hỉ sự cũng không tận tâm, nói trong phủ thiếu tiền, còn đem đồ trang sức của mình bán đi để mua sắm bàn tiệc, còn cố tình làm cho người khác biết.
Đây là cảm thấy nàng dễ bắt nạt, nàng có thể để bà ta toại nguyện sao?
"Ngươi cứ nói là ngươi cho hay không đi?"
Bách Phúc Nhi đành chịu, "Phúc sinh vô lượng thiên tôn, đạo pháp là dùng để cứu người chứ không phải để lấy mạng người, quận chúa, ngươi phải bình tĩnh lại, nóng giận là ma quỷ."
Ôn Gia quận chúa hừ lạnh một tiếng, "Ngươi còn chưa qua cửa, bà bà ngươi đã muốn tìm cách thu thập ngươi, muốn cho ngươi mất mặt, ngươi có thể bình tĩnh được?"
Bách Phúc Nhi thở dài, "Ngươi là quận chúa, một núi không thể có hai hổ, ta và quận chúa không giống nhau, ta không phải là hổ."
"Ngươi đúng là không phải hổ, đồ nhát gan."
Ôn Gia quận chúa cũng hiểu ra muốn chơi chết mẹ chồng mình là không thực tế, chỉ là tức quá thôi, nàng không có cha mẹ là nàng muốn sao?
Dù không có cha mẹ thì nàng vẫn là quận chúa, có thể để loại hỗn đản gì cũng khi dễ nàng sao?
"Ngươi nói xem, gặp phải chuyện như này ngươi sẽ làm thế nào?"
Bách Phúc Nhi chớp mắt, "Đổi người mà gả?"
Sắc mặt Ôn Gia quận chúa trầm xuống, Bách Phúc Nhi lại nói: "Ngươi là quận chúa mà, ngươi không có quận chúa phủ sao, ngươi gả cho người ta lẽ nào lại muốn ở phủ khác?"
Sắc mặt Ôn Gia quận chúa càng khó coi hơn, "Không có."
Triệu Hiển Đức là con trai cả của Xương Thuận hầu, nàng đồng ý gả vào Xương Thuận hầu nên mới có mối hôn sự này, bây giờ sao có thể đổi ý?
Bách Phúc Nhi ngược lại có cách có thể giúp nàng, quan hệ của các nàng vẫn chưa đủ để nàng phải hao tâm tổn trí nghĩ cách, "Thực sự không được thì vào cửa rồi tính sau đi, với bản lĩnh của ngươi nhất định có thể thu phục được lòng Triệu công tử, các bà lão ở quê ta vẫn hay nói lấy vợ quên mẹ, chỉ cần Triệu công tử một lòng với ngươi, thì bà mẹ chồng đó cũng không đáng sợ đâu."
Ôn Gia quận chúa bỗng mở miệng, "Ta hối hận quá, lúc đó không nên buông tay, phải đấu với Vệ tướng quân tới cùng, chỉ cần ta không cần sĩ diện đoạt lấy Vệ tướng quân thì khả năng rất lớn."
"Ngươi có thể trà trộn trong phủ này như cá gặp nước, chẳng lẽ ta không hơn ngươi sao?"
Vệ phu nhân cũng chỉ có thế, nàng không chế phục được sao?
Khóe miệng Bách Phúc Nhi giật giật, đây đúng là một người có tư duy kỳ quái, "Cái đó không chắc, ta cũng không gạt ngươi, ta chưa đến tuổi làm mai thì người nhà ta đã xem xét hết mấy trai làng, cả huyện luôn, mất mấy năm mới chọn được một người như này, nếu như bị ngươi cướp mất thì trời mới biết ta sẽ làm ra chuyện gì nữa."
"Bà nội ta mà có cơ hội giới thiệu cho ngươi thì người âm gian muốn triệu ai lên hỏi tội cũng được, sư phụ của ta lại càng khỏi nói, ta cho ngươi biết, cách ngàn dặm cũng có thể lập đàn thu thập ngươi."
"Thù cướp chồng không đội trời chung!"
Nói xong còn nhướn mày nhìn Ôn Gia quận chúa, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ôn Gia quận chúa không hề giận, mắt sáng rực, "Bốp" một tiếng đập xuống bàn, "Vậy quyết định như vậy, ngươi tìm người tới làm phép trừng trị bà mẹ chồng của ta, muốn gì cứ mở miệng."
Sao nàng lại không nghĩ ra, nàng cũng có thể dùng âm mưu mà.
"Ngươi gọi quỷ tới, bắt ác quỷ ngày nào cũng đến hầu bà ta ngủ, dọa cho bà ta chết khiếp!"
Bách Phúc Nhi thở dài, nàng đã bảo không thể làm cao rồi mà, phải im hơi lặng tiếng, cái chuyện này mà làm, "Ta vừa rồi nói đùa ngươi có tin không, nói lung tung vậy chỉ để tăng thêm khí thế cho mình thôi."
"Ta không tin, ngươi giúp ta lần này, ngươi muốn cái gì thì cứ nói, sau này ở kinh đô này ta sẽ che chở ngươi."
Bách Phúc Nhi xoa xoa tay, "Vô duyên vô cớ hại người là không đúng, ta là người chính phái, Càn Nguyên quan của chúng ta là đạo quan chính phái, tu đại đạo."
Ôn Gia quận chúa còn muốn nói, Bách Phúc Nhi bảo nàng cứ từ từ, "Không vội, không vội, phải thận trọng."
Không phải là nàng không có nguyên tắc, mà là vì vị quận chúa này có thể cho nàng quá nhiều thứ, nịnh nọt nàng cũng thuận tiện hơn rất nhiều mà, xem bây giờ nàng còn không được vào Thành vương phủ sao?
"Chuyện này cần thời gian, quận chúa cứ yên tâm chờ ngày gả đi."
Ôn Gia quận chúa lại ăn một miếng kẹo mềm, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, "Kẹo này ăn ngon đấy, ngươi cho ta gói thêm chút đi."
"À, ta đang định mở một cửa hàng bánh kẹo, sau này ở cửa hàng đều có thể mua được những thứ này, mong quận chúa ủng hộ nhiều nha."
Ôn Gia quận chúa không lên tiếng, vẫn đang nghĩ xem làm thế nào để thu thập mẹ chồng mình, nàng không thể chỉ dựa vào mỗi người trước mắt này được, dựa vào người không bằng dựa vào chính mình mới đúng, hay là mình đầu độc, hay là mình dâng mỹ nhân cho công công đây?
Ừ, trước cứ dâng mỹ nhân đi, tức chết con lão yêu bà đó.
Nghĩ là làm ngay, đứng phắt dậy, "Bản quận chúa còn có việc phải đi trước."
Bách Phúc Nhi sai Thải Vân đi lấy hai ống trúc kẹo đưa cho Ôn Gia quận chúa, "Trên ống trúc có khắc hình mỹ nhân, rất hợp với người đó."
Mau đi nhanh đi.
Ôn Gia quận chúa cẩn thận nhìn lại, "Cũng có chút dụng ý, ta đi đây."
Nàng vừa đi Vệ phu nhân đã tới, "Quận chúa này đến rồi lại đi vội vàng thế? Có phải tìm ngươi gây phiền toái không?"
"Cũng không phải." Bách Phúc Nhi nhẹ nhàng nói, "Nàng ấy vội về để chơi chết mẹ chồng."
Vệ phu nhân.
Bách Phúc Nhi cười trộm, tiến lại gần tai bà nói nhỏ hai câu, sắc mặt Vệ phu nhân đại biến, dáng vẻ như vừa thoát khỏi tai nạn, "Lạy trời."
May mà sư phụ Phúc Nhi lợi hại, nếu không có khi nào bà đã bị quận chúa này chơi chết không biết chừng?
Cho dù không bị giết chết thì cái nhà này cũng bị nàng ta quậy cho gà bay chó chạy mất thôi.
Quận chúa này không phải là người tốt!
"Phúc Nhi à, con không được nhúng tay vào chuyện này, biết chưa."
Tuyệt đối không được để bị làm hư.
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm gật đầu, "Mẹ cứ yên tâm, con hiểu mà."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận