Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 391: Tam thanh xem đều lắc đầu (length: 3979)

Có thể dùng dược liệu miễn phí, Vô Biên đạo trưởng ngẩn người, lập tức niềm vui sướng tột độ và hối hận vô cùng ập đến, biểu cảm thay đổi nhanh chóng, một hồi lâu mới thở dài một hơi, "Vi sư đạo tâm bất ổn, xem ra tu vi không đủ rồi."
Lật xem qua một lượt các dược liệu đặt một bên, lại càng cảm khái không thôi, "Đồ nhi à, lát nữa vi sư lại cho ngươi hai tờ đơn thuốc, cụ thể sau này muốn làm thế nào thì ngươi tự xem xét mà làm, có đủ dược liệu rồi, vi sư muốn chuyên tâm luyện đan."
Có đệ tử chịu khó làm việc này, hắn cũng không cần hao tâm tổn trí suy nghĩ nữa.
Nếu những người đó không tìm được hắn, nghĩa là không có duyên phận, hắn cũng sẽ không suy nghĩ đến.
"Hợp tác với ai là do ngươi quyết định, vi sư không quản, sau này vi sư chỉ lo tìm ngươi đòi bạc thôi, cần vi sư phối hợp thế nào, ngươi nói một tiếng là được."
"Ai nha, ngươi dẫn vi sư đi gặp mọi người đi, nói cho họ biết địa điểm này của chúng ta, để sau này họ có thể tìm đến vi sư."
Dù sao cũng là nơi có thể lấy dược liệu miễn phí, thể diện vẫn là nên giữ.
Khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật giật, cái kiểu làm chủ buông tay này còn quá đáng hơn nàng nhiều.
Ầm~~~ Bỗng nhiên trên đỉnh đầu một tiếng sấm rền vang lên, dọa Bách Phúc Nhi rụt vai lại, còn chưa hết kinh hoàng thì một tia chớp liền rọi sáng cả căn phòng.
"Sư phụ, ta về trước đây."
Bách Phúc Nhi co cẳng định đi, đơn thuốc cũng không kịp xem, vừa đến cửa lại nghe thấy tiếng sấm từ phía chân trời lăn tới, Nguyên Nhị nhanh chóng chạy vào, "Không phải ta, sư thúc tổ, không phải ta gọi sấm chớp đến."
Vô Biên đạo trưởng… Tiểu tử này có phải quá tự đại không?
Hắn có bản lĩnh đó sao?
Chỉ trong chốc lát, những giọt mưa lớn như hạt đậu nện lộp bộp lên mái ngói, Bách Phúc Nhi buồn bực, thế này thì tạm thời đi không được rồi.
Cùng với tiếng sấm ngày càng lớn, rất nhanh mưa rơi như trút, cảm giác có thứ gì rơi trên đầu mình, đưa tay mò thử, lại ngẩng đầu lên, thì ra những giọt mưa kia đang rơi vào giữa mi tâm nàng.
Dột nhà.
"Sư thúc nhỏ, ngươi dịch sang bên này một chút."
Vị Khổ và Vị Phong mỗi người cầm một cái chậu gỗ đi vào chỗ trống, những giọt mưa lộp bộp rơi vào chậu gỗ, như rơi vào tim Bách Phúc Nhi.
Vị Khổ và Vị Phong giống như đã quen, không ngừng bận rộn di chuyển tủ ghế, lấy ra chậu gỗ và thùng gỗ, một căn phòng đẹp đẽ rất nhanh đã chất đầy chậu và thùng, "Xem xem còn chỗ nào bị dột không, đều dùng thùng hứng lấy, ôi chao, đợi tạnh mưa xem có thể sửa lại mái nhà không."
Bách Phúc Nhi nhìn chậu hứng nước trên đất, nhìn những vệt nước mưa bắn ra, với cái hoàn cảnh này, Tam Thanh Quan chắc sẽ lắc đầu bỏ đi mất?
Với bộ dạng này, nếu như bị mấy chưởng quỹ hiệu thuốc nhìn thấy, chắc sẽ nghi ngờ sư phụ nàng là kẻ lừa đảo mất, nhìn là biết không có thực lực mà.
Áp lực quá lớn, ngày mai phải đi tìm mua một chỗ nhà ở khác mới được.
Vị Khổ mấy người kiểm tra một vòng, vui vẻ mở miệng, "Chỗ khác cũng dột, nhưng không có chậu, đợi tạnh mưa là được, nhà này thông gió, mau khô thôi."
Nguyên Nhị mấy người cũng không để ý, cảm thấy bây giờ ở đây đã tốt hơn nhiều so với chỗ trước đây họ ở rồi.
Thấy vẫn còn một chỗ không bị dột, Bách Phúc Nhi đành ngồi xuống chuẩn bị chép đơn thuốc, sư phụ của nàng đến nàng còn không tìm thấy, vẫn là cứ chép đơn thuốc vào tay cho chắc.
Đến khi mưa tạnh thì trời cũng đã tối, bên ngoài trời đã tạnh mưa, trong phòng vẫn còn nhỏ giọt, Vị Phong và Vị Khổ đưa nàng về Cổ gia, vừa vào cửa quản sự Cổ gia đã tìm đến nàng, "Phúc Nhi cô nương, mời cô đi xem một chút, con la của cô có vẻ không ổn."
Bách Phúc Nhi nhíu mày, chạy đến chuồng ngựa thì thấy con la lớn đang đá hậu vào mông ngựa bên cạnh, chúng đang đánh nhau!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận