Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 262: Ăn đi các ngươi nhi tử (length: 7480)

Bách Phúc Nhi cắm đầu cắm cổ chạy như điên trên con đường trong thôn, hai con ngỗng lớn đuổi theo sát phía sau, Văn Gia Toàn cầm gậy đuổi theo một đường, ý muốn khiến ngỗng dừng lại, nhưng mà, lũ ngỗng mọi ngày ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay lại như gặp phải kẻ thù, vừa dang cánh chạy nhanh, vừa thỉnh thoảng vung vẩy cánh ra vẻ khinh công, cứ thế vừa bay vừa chạy.
Bách Phúc Nhi dốc hết sức bình sinh, bộc phát ra tiềm năng chạy trốn chưa từng có, đôi chân nhỏ nhoi vung đến thành tàn ảnh, ba cha con Bách Thường Phú hoàn toàn không đuổi kịp nàng.
Người đến giúp đỡ đều đứng dậy xem náo nhiệt, có người liền nói, "Ối chao, con bé kia chạy nhanh thật."
Có người nghi hoặc, "Ngỗng nhà Văn Gia bị sao thế nhỉ, đang yên đang lành lại nhằm vào con bé kia làm gì?"
Một người đang túm mớ rau cần bỗng cảm thấy mình nhìn ra được cơ trời, "Có khi nào là do bát tự của con bé xung khắc không, kiếp trước chắc là kẻ thù rồi."
...
Người xem náo nhiệt ai nấy đều tặc lưỡi, nhìn theo bóng Bách Phúc Nhi mất hút khỏi tầm mắt, giờ phút này, Bách Phúc Nhi hối hận quá đỗi, công phu trèo cây của mình không xong, bằng không nhảy lên cây thì tốt rồi.
Văn Gia Toàn chạy đến thở không ra hơi, chỉ biết thở hồng hộc la hét, "Hai cái súc sinh kia, dừng lại, mau dừng lại cho ta."
Bách Ngải Hao thấy tình hình không ổn, dốc hết sức bắt đầu đuổi theo, rất nhanh đã đuổi kịp hai con ngỗng lớn, quay người liền bắt đầu xua đuổi, Bách Phúc Nhi được cứu, nhặt một khúc gỗ quay lại đánh ngỗng, cộng thêm sự trợ giúp của Bách Thường Phú đang đuổi theo, lúc này mới thành công thoát hiểm.
"Cha ~~~ oa ~~~"
Hai đời cộng lại thì đây là lần đầu tiên bị ngỗng đuổi, đáng sợ quá đi oa.
"Ô ô ô ~~~"
Văn thị và chị dâu Văn Gia chạy phía sau, thấy Bách Phúc Nhi khóc nức nở thì nghĩ nàng bị ngỗng mổ đau lắm, trời thì lạnh mà trán lại đẫm mồ hôi.
"Ngỗng nhà ngươi lại nổi điên gì thế, Phúc Nhi đi một quãng đường dài đến đây, vừa vào cửa đã bị đuổi, ngươi cái thằng cữu này làm ăn kiểu gì vậy?"
Chị dâu Văn Gia hoảng hốt, quay sang trách mắng Văn Gia Toàn, "Hôm qua đã dặn ngươi hai hôm nay người nhà đến đông, phải nhốt chúng lại, ngươi cứ không nghe."
Văn Gia Toàn vô tội quá chừng, bình thường lũ ngỗng ngoan ngoãn như thế, sao mà biết được nó đột nhiên nổi điên chứ?
Bách Phúc Nhi khóc xong, nói chân đau, Văn thị một mặt đau lòng, bảo Bách Xương Bồ cõng muội muội về trước xem có bị thương chỗ nào không.
Bách Xương Bồ tiến lên ngồi xổm xuống, "Muội muội lên đi."
Bách Phúc Nhi thấy mất hết cả mặt già, hào hứng chạy đến làm khách, ai dè vừa vào cửa đã bị ngỗng đuổi chật vật như vậy, bao nhiêu người đều đang cười nhạo nàng, ô ô ô ~~~ Thật không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.
Hai con ngỗng lớn cũng bị đè lại, miệng vẫn không phục kêu la, hung hăng không chịu thua.
Khi đến trước cửa nhà Văn Gia, nàng liền vùi đầu vào lưng Bách Xương Bồ, cự tuyệt gặp mặt người khác, về đến phòng, Văn thị mới kiểm tra cho nàng, trên đùi đã bầm tím một mảng lớn, chị dâu Văn Gia vội tìm rượu thuốc, nói là phải xoa bóp chút, dù gì họ cũng là người từng bị ngỗng mổ, có kinh nghiệm cả rồi.
Văn thị xót con hết sức, "Không sao hết mà, không bị rách da, mấy hôm nữa là lành thôi."
Bách Phúc Nhi khóc đến mắt sưng vù, vạn vạn không ngờ tới, bản thân tự tin dám đi đến mọi nơi như nàng mà lại bị hai con ngỗng lớn ức hiếp.
Văn bà tử lấy đồ ăn ngon ra dỗ dành nàng, "Phúc Nhi đừng khóc, trong nhà còn trứng ngỗng to lắm, tối nay liền cho con ăn, coi như báo thù."
"Muốn ăn luộc hay xào đây?"
Chị dâu Văn Gia liền nói ngay, "Ăn hết, chờ đó, cữu nương bây giờ sẽ đi nấu cho con một cái, tối cho con xào một cái, mai sáng lại ăn một cái hấp."
Nói rồi liền quay người rời đi, Bách Phúc Nhi chớp mắt, sau đó quyết định phải ăn nhiều hai cái trứng ngỗng, coi như là báo thù gián tiếp.
Văn Gia Toàn thì vô cùng áy náy, con ngỗng cưng của mình lại gây họa, còn làm thương cháu gái, việc này làm sao cho phải?
Thấy hắn đứng bên chuồng ngỗng mặt buồn thiu, Bách Thường Phú kéo ra nụ cười đi tới, "Nhốt cẩn thận là được rồi, cũng đừng có hầm thật cho Phúc Nhi tẩm bổ đấy."
Người muốn hầm thịt ngỗng cho Bách Phúc Nhi bồi bổ là Văn Phúc Sinh, ông cảm thấy bên nhà vợ đã đưa cho họ xe bò mà họ còn không cảm ơn, ngược lại còn để ngỗng nhà cắn bị thương Phúc Nhi, đáng ra phải làm thịt ngỗng cho cháu gái bồi bổ.
Đề nghị này có hơi hướng oán giận cá nhân, chủ yếu là hai con ngỗng lớn không được yêu thích trong nhà.
Văn Gia Toàn ngại không dám nhìn Bách Thường Phú, nếu như người bị thương là gà nhà, chắc chắn hắn không do dự mà làm thịt ngay, còn hai con ngỗng này là bảo bối của hắn, để nuôi chúng hắn đã phải chịu áp lực lớn đến mức nào.
"Muội phu, ta..."
Vẫn không nỡ lòng nào.
Bách Thường Phú vỗ vai hắn, theo ý hắn thì cũng nên làm thịt, nhưng ít nhiều vẫn phải nể mặt cậu mình, "Ta thấy vết thương của Phúc Nhi cũng không nghiêm trọng, nhốt cẩn thận là được."
"Ngày đại hỷ nhà có nhiều đồ ăn ngon rồi, hầm ngỗng làm gì."
Văn Gia Toàn một mặt cảm kích, rất nhanh, Bách Phúc Nhi ăn trứng ngỗng xong đi ra, mắt cũng vẫn còn sưng, trước khi ra khỏi cửa, nàng còn cố ý cẩn thận quan sát, thấy ngỗng bị nhốt kỹ mới yên lòng.
"Cữu cữu, có phải ngỗng ghi hận cháu mang ngỗng con đi không, lần trước đến chúng có cắn cháu đâu."
Văn Gia Toàn ngượng ngùng cười cười, "Chắc là vậy."
Lần trước ngỗng con bị mang đi, ngỗng lớn còn đuổi theo một đoạn, mấy ngày liền bực dọc trong nhà, xem ra là thật sự ghi hận Bách Phúc Nhi.
Bách Phúc Nhi đứng trước chuồng ngỗng, hừ hừ hai tiếng, giơ trứng ngỗng trên tay lên, "Thấy chưa, con của các ngươi đã bị ta ăn rồi đấy."
"Sớm muộn gì các ngươi cũng vào nồi nhà ta thôi, hừ!"
Hai con ngỗng lớn lại bị kích động, vùng vẫy cánh kêu la không ngừng.
"A a a a ~~~ ha ha ha ~~~"
Con la lớn ở một bên cười đến là vui vẻ, dù hiểu rằng đây là cơm áo cha mẹ không nên giễu cợt, nhưng thật sự quá buồn cười, lại bị ngỗng ức hiếp.
Thấy Bách Phúc Nhi liếc mắt nhìn sang, liền lập tức mở miệng, "Ngươi yên tâm đi, có Loa gia ở đây xem thì chúng chắc chắn không dám bắt nạt ngươi, hôm nay Loa gia không đến cứu ngươi là vì còn vướng cái xe, nếu không vướng xe trên người thì chắc chắn là cứu ngươi rồi."
"Đáng thương quá đi à, Loa gia giúp ngươi dạy dỗ chúng, về sau khi chúng xuống nồi nhớ cho ta nếm thử nha."
Nếu nó cười vui như vậy chắc chắn là đang lừa mình, một lũ, hư thật là hư.
May mà ngỗng lớn này cũng không phải lần đầu hung hăng như vậy, người trong thôn ngoài việc khen Bách Phúc Nhi chạy nhanh thì cũng không cười chê nàng, đợi thu dọn xong mọi người mới rời đi, họ còn phải đi ăn tiệc ở nhà gái nữa.
Nhà gái ngày mai gả con gái, tối nay đã bắt đầu ăn tiệc rồi.
Chị dâu Văn Gia xuống bếp làm một mâm thức ăn ngon, "Lại đây lại đây, mọi người ngồi xuống, ngày mai ai nấy đều bận cả sợ là không thể ăn uống đàng hoàng, tối nay chúng ta cứ ăn trước một bữa vậy."
Những người ở lại đều là thân thích nhà Văn Gia, mọi người vừa cười vừa nói chuyện vừa vào chỗ ngồi, mông vừa chạm ghế Bách Phúc Nhi liền đứng lên, sau đó dịch lên trước một chút, lại nhẹ nhàng ngồi xuống, đáng chết, lũ ngỗng kia, chờ đấy.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận