Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 320: Các ngươi chê ta mệnh dài? (length: 7873)

Dưới sự uy hiếp của Bách Phúc Nhi, Vệ Vân Kỳ cuối cùng vẫn phải nhận mệnh tiến lên làm tóc cho nàng, cũng không cố ý chải lại từ đầu, rốt cuộc là quá làm khó hắn, chỉ là đem búi tóc rối tung một lần nữa cố định lại, còn chải mượt những sợi tóc con lưa thưa.
Khi hắn cố ý kéo một cái tóc của Bách Phúc Nhi, suýt chút nữa lại bị Bách Phúc Nhi đứng lên cho một chiêu vô ảnh quyền.
Cuối cùng cảm thấy hết vấn đề, Bách Phúc Nhi mới dương dương nắm đấm “Hừ” một tiếng, hớn hở ra cửa. Vừa mở cửa đã thấy ba người đứng ở trước cửa, cả ba cùng ngẩng đầu nhìn trời, "Hôm nay trời quang đãng ghê."
"Ừ, không một gợn mây."
"Ai nha, có con chim bay qua."
Khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật giật, vô sự đồng dạng ngẩng đầu nhìn trời, "Tối nay muốn mưa đấy."
Ba người cùng quay đầu nhìn nàng, "Ngươi còn biết xem thiên tượng?"
"Ừ há."
Rốt cuộc thì hắn cũng có một sư phụ mà, đúng không?
Mặc dù sư phụ càng không đáng tin, vừa xuất hiện liền đòi hiếu kính tiền, nhưng bản lãnh thì thật sự có, chỉ là năm ngoái nói muốn ra ngoài dạo chơi, cũng không biết đi du lịch đến nơi nào rồi?
"Kia cái, ta còn có việc, ta đi trước."
Nói xong liền chuồn đi mất, rốt cuộc thì vừa đánh con trai người ta xong, chẳng lẽ còn muốn ở lại cùng nhau ngắm thời tiết? Mà lại nàng còn muốn về chải đầu lại, ai da, còn phải kiếm một cái cớ để giải thích với chị dâu, ai, đánh người thì sướng một lúc, mà hậu họa thì cả đống.
Nhìn bóng dáng nàng lủi đi nhanh chóng, ánh mắt ba người cùng nhau chuyển hướng sang Vệ Vân Kỳ, tay Vệ Vân Kỳ vẫn còn đang cầm một chiếc lược, sắc mặt tái mét, Vệ nhị phu nhân tiến lên tặc tặc tặc mấy tiếng, “Quần áo cũng xộc xệch, tóc cũng rối, trên mặt còn chưa bị cào ra hai vệt, thật đáng thương.”
Vệ Vân Kỳ:…
Đây là mẹ ruột của hắn ư?
Con trai mình bị đánh, mà bà còn cười vui vẻ như vậy?
Tần Chước Chước cười tủm tỉm tiến lên, "Tiểu thúc à, không ngờ ngươi với Phúc Nhi cô nương mấy năm nay vẫn luôn có thư từ qua lại, còn tặng quà cho nhau nữa chứ.”
"Chắc tiểu thúc phải cười tươi lắm khi vẽ tranh tặng Phúc Nhi cô nương, đúng không?"
Vệ Vân Kỳ:…
Đương nhiên hắn cười tươi rồi, cái con nhóc đáng ghét kia bị đánh thảm như vậy, hắn không cười sao?
Mà còn nữa, khi nào đại ca hắn về mới quản được đại tẩu của hắn đây?
Chè trôi nước vui vẻ đứng ở một bên, ánh mắt rất thâm ý, cái gì cũng không nói, nhưng lại cảm thấy hắn nói rất đúng.
Vệ nhị phu nhân lên tiếng: “Con trai à, mẫu thân thấy con và Phúc Nhi cô nương thực xứng đôi đó nha, con xem Phúc Nhi cô nương vừa hồn nhiên đáng yêu, lại thông minh, lại có bản lãnh, còn có thể bảo vệ con nữa chứ.”
“Con xem đó, hồi bé con cũng được người ta chiếu cố mà, cái gọi là ân cứu mạng lấy thân báo đáp, chẳng lẽ con không nên bằng lòng sao?"
"Huống chi mẫu thân thấy hai đứa rất hợp nhau đó nha, ngay cả động tay động chân cũng tương tự, quả thực là trời sinh một cặp.”
Vệ Vân Kỳ chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, đầu óc quay cuồng, lão nương của hắn quả nhiên là mang cái chủ ý đó.
Chỉ nghĩ đến mỗi ngày nhìn thấy con nhóc đáng ghét kia, mỗi ngày đều bị nó đánh, hắn có cái kiểu thích bị ngược đãi nào mới chấp nhận cái chuyện như vậy chứ?
"Các người hết hy vọng đi, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý, các người chê ta sống lâu phải không?”
Hắn tuyệt đối sẽ không rơi vào ma trảo của con nhóc đáng ghét kia.
Tần Chước Chước thật không đồng ý với lời của hắn, "Chính vì cân nhắc đến sự khỏe mạnh của tiểu thúc, nên mới có đề nghị này, Phúc Nhi cô nương tài giỏi như vậy, ngươi xem nàng vừa đến, tiểu thúc ngủ ngon ngay, nếu mà cưới nàng về trấn trạch thì đúng là phúc tinh đó.”
"Chính xác." Vệ nhị phu nhân nói, "Ông nội không phải đã từng nói, Phúc Nhi là phúc tinh đó sao, càng lớn lên thì Bách gia cũng càng ngày càng tốt, giờ nhìn dáng dấp tuy bé nhưng người toàn thịt là thịt, vừa nhìn là biết có phúc khí.”
Trời mới biết, bà vẫn luôn muốn cưới một cô con dâu lợi hại về để chấn chỉnh thằng con thối này, mà Phúc Nhi thì quá hợp đó chứ, không nghe lời là có thể động tay trực tiếp, trông có vẻ có thể đánh gục được con trai bà, hay thật chứ.
Vệ Vân Kỳ cảm thấy từng câu từng chữ của mẹ hắn và chị dâu đều như đâm thẳng vào tim gan, chẳng qua là không muốn cho hắn được yên, lập tức giả vờ đau đầu, "Ai da, vừa rồi bị đánh vào đầu rồi, ta chóng mặt, ta muốn đi nằm một lát.”
Nói xong liền chui tọt vào giường, hai mẹ con cùng bất lực, ra cửa thở dài một tiếng, Vệ nhị phu nhân lập tức đi tìm Vệ nhị gia để bàn bạc, lúc này thì cần hai vợ chồng đồng tâm.
Đến chiều Bách Phúc Nhi lại đi cùng đại bá nàng chờ người tụ họp, có khởi đầu tốt đẹp hôm qua, nên hôm nay ai nấy đều ung dung không vội.
Bách Thường Thanh thông báo một phen sau rồi dẫn đội ngũ ra cửa, những người hóng hớt hôm qua đều sớm đã nhắm đến, vừa thấy đội ngũ này lại ra ngoài, liền nhao nhao đuổi theo. Trước cửa Ôn gia cũng vây kín một vòng người lớn, chờ Bách Thường Thanh chờ người vừa vào cửa, thì đám người kia cũng lũ lượt theo vào.
"Ai da, cái gì đây, sao nhiều đao vậy?”
“Mấy con dao này sắp thành bậc thang rồi, định bước lên đó à?”
“Làm sao có thể, chân mà chẳng thành hai nửa chắc.”
Có mấy kẻ tò mò đi lên xem, "Dao thật đó."
Người xem hóng chuyện nhao nhao bàn tán, người Ôn gia cũng đến đủ hết cả rồi, trong tiếng sừng trâu, khánh đàn chính thức bắt đầu, khi Bách Thường Thanh trước mắt bao nhiêu con mắt chân trần dẫm lên dao, từng bước từng bước leo lên trên, thì người xem náo nhiệt liên tục vỗ tay khen ngợi.
Hôm nay lại nhảy qua hỏa liên, quả là có bản lĩnh, còn phối hợp với từng hồi trống vang dội, những người đứng xem chẳng khác nào đang xem một vở kịch lớn, đến lúc tàn cuộc còn chưa đã thèm. Sau khi kết thúc, Bách Thường An huynh đệ tìm đến gia chủ Ôn gia, nói muốn ngày mai giữa trưa đến xem sân nhà bọn họ, Ôn gia chủ đương nhiên bằng lòng.
Màn đêm buông xuống, Bách Phúc Nhi đang ngủ ngon giấc, bên ngoài lưa thưa lưa thưa bắt đầu mưa, mưa rơi trên lá chuối tây mang một chút thi vị, y như khúc hát ru, đang ngủ ngon thì bỗng có tiếng gõ cửa "Phanh phanh phanh", “Tiểu tiên cô Phúc Nhi, mở cửa đi.”
Bách Phúc Nhi trở mình thở dài, khoác áo đứng dậy mở cửa, vừa thấy Vệ Vân Kỳ với chè trôi nước liền lách người chui tọt vào trong. Hai người đều ướt sũng, chè trôi nước sắp khóc, "Phúc Nhi cô nương, trong viện lại nổi lên rồi.”
Bách Phúc Nhi chớp chớp mắt, còn chưa kịp hé miệng thì Trương Tiên Ngọc đã đến, “Chuyện này là sao?”
Đêm hôm khuya khoắt, hai tên đại nam nhân mặc một thân đồ lót chạy đến phòng của cô em gái, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Bách nhị phu nhân, chúng ta…”
"Đông!" "Đông!" "Đông!"
“A ~~~ nha ~~~”
Chè trôi nước run rẩy, "Tới... Tới rồi, đi theo xem."
Trương Tiên Ngọc cũng giật mình, đừng nhìn nàng đến Bách gia đã mấy năm, nhưng những thứ này nàng thật sự chưa tiếp xúc qua bao giờ.
Bách Phúc Nhi quay đầu xem ngoài cửa, hừ lạnh một tiếng, quay người cầm một lá bùa “bộp” một tiếng dán vào tường bên ngoài, “Cô nãi nãi ta ở đây mà cũng dám đến giương oai!”
Trong viện trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, quay người vào nhà liếc Vệ Vân Kỳ một cái, "Ngươi đứng lên."
Vệ Vân Kỳ vẫn còn đang đứng, Bách Phúc Nhi đánh giá hắn một vòng, "Ngươi đi đến đâu là chúng nó đi theo đến đó, nhất định trên người ngươi có vật gì đó."
"Ngoài bộ quần áo đang mặc trên người, còn có thứ gì không?"
Tiếng nói vừa dứt thì Vệ nhị gia với Vệ nhị phu nhân đã chạy tới, biết được tối nay lại náo loạn thứ bẩn thỉu, lập tức mê mang, “Tạo nghiệp a, rốt cuộc là ai muốn hại con ta vậy chứ.”
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận