Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 306: Ngươi không thấy được cưới được đến a (length: 7739)

Theo việc vận chuyển mía đến thôn Văn Xương ngày càng nhiều, quả nhiên mặt sông kia giống như lời Bách Phúc Nhi nói, đầy ắp thuyền chở mía đến, mỗi ngày thuyền đi thuyền lại vô cùng náo nhiệt, đám trẻ con trong thôn cũng bận rộn đi chơi, người lớn trong nhà làm đồ ăn vặt xong sẽ đặt trong sọt gạo, để bọn trẻ mang ra bờ sông bán, ít nhiều gì cũng có thể phụ thêm vào chi tiêu gia đình.
Dưới sự dẫn dắt của Bách Thường Phú, gần như cứ ba ngày lại đưa ra ngoài một đợt đường đỏ, đường trong thôn xe cộ đi lại tấp nập, rất nhộn nhịp.
Sau khi Vệ lão gia cẩn thận quan sát, ông phát hiện Bách gia ưu tiên phân phối cho Lưu công tử, Lưu công tử đã nhận được đợt phân phối thứ hai, còn ông một lần cũng chưa có, vẫn chỉ là năm ngàn cân ban đầu.
Phát hiện này khiến ông có chút bực bội, mấu chốt là ông còn phát hiện người quyết định cho ai được phân phối lại là nha đầu Phúc Nhi kia, thấy Lưu công tử lại chuẩn bị mấy thứ con gái thích chơi đưa đến thôn Văn Xương, ông cảm thấy không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.
Hôm đó, hai phong thư được gửi đi theo hướng kinh thành, ngày hôm sau, ông ôm một hộp khăn tay lụa hoa thường dùng của con gái và hai món đồ chơi nhỏ đến nhà Bách gia, “Cô nương Phúc Nhi, đây là Kim Cương Nô từ kinh đô mang về, nói là cảm tạ cô trước kia đã chiếu cố.”
Khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật, cái tên tiểu tử thối kia tặng quà cho nàng, sao nàng có thể tin được chứ?
“Vệ lão gia, Vệ tiểu công tử thật sự nói đưa cho ta sao?”
“Không thể nào?”
Vệ lão gia lộ ra nụ cười vui mừng, “Đứa trẻ đó đi kinh đô thật là kiến thức không giống, tầm mắt cũng mở mang, được danh sư dạy bảo cũng trở nên rộng mở thông suốt, hiểu được chuyện mình làm là không đúng, nên mới cố ý mua lễ vật về nhận lỗi với cô.”
Ừ, chính là như vậy.
Vệ lão gia trước tự lừa mình dối người, sau đó lừa gạt Bách Phúc Nhi, làm Bách Phúc Nhi nhất thời không phân rõ thật giả.
Nhưng, chung quy nàng vẫn là không tin.
Một tên nhỏ nhen keo kiệt như vậy, sao có thể rộng mở thông suốt được chứ, cái gì danh sư mà lợi hại vậy?
Nhưng người ta đã mang đồ đến rồi, nàng cũng chỉ có thể nhận lấy, quay đầu nghĩ lại một chút liền nghĩ đến một khả năng, Vệ lão gia muốn đường đỏ.
“Thôi, đợt tiếp theo cứ cho Vệ lão gia đi.”
Dù sao nhà họ là người quen biết trước của nhà Vệ.
Ở nhà mong chờ, Vệ lão gia rất nhanh đã có được hạn ngạch hai ngàn cân đường đỏ, cười toe toét đắc ý, chỉ cảm thấy biện pháp có hiệu quả.
Vệ lão phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, “Ông lại lừa một cô bé con người ta như vậy sao?”
Vệ lão gia vui vẻ cười ha hả nói: “Chỉ lần này thôi, ta đã gửi thư cho Kim Cương Nô rồi, kế tiếp là muốn biến giả thành thật.”
“Chúng ta năm ngoái dùng đường đỏ mua được kết giao biết bao nhiêu người, càng biết càng kinh hãi, đường đỏ này không tầm thường đâu, triều đình năm ngoái và năm nay đều mua của Bách gia, năm sau chỉ sợ muốn mua nhiều hơn nữa.”
“Dù người khác có thể bắt chước làm ra được đường đỏ này, cũng muộn hơn Bách gia hai năm, huống hồ Bách gia còn tung ra loại đường mới, cái này mới là lợi hại.”
“Con nhỏ Phúc Nhi kia, rất giỏi nha.”
“Nhìn thấu nhân tâm, cũng không biết có phải học được bí pháp gì không, dù sao cả nhà đều nhảy đồng, có nhiều thứ không thể không tin.”
Ông vừa nói vậy Vệ lão phu nhân cũng gật đầu, rất tán thành, dù sao bà luôn cho rằng Bách gia xem bói hay nhảy đoan công đều rất linh nghiệm.
Phúc Nhi tiểu cô nương học được bản lĩnh gì cũng không kỳ quái.
Cứ như vậy qua nửa tháng, Vệ Vân Kỳ đang ở kinh thành nhận được thư nhà, mở thư ra vừa nhìn liền thấy cả người không khỏe, bắt hắn viết thư cho cái nha đầu thối, còn muốn mua quà cho nha đầu thối kia?
Không cần suy nghĩ trực tiếp ném thư sang một bên, tạm thời coi như không nhìn thấy.
Hắn tưởng không thấy, nhưng cha hắn không đồng ý, Vệ nhị gia Vệ Lương Tài chắp tay sau lưng đi tới, “Nhận được thư của tổ phụ con viết chưa?”
“Ngày mai mẹ con sẽ dẫn con đi ra phố mua, thư cũng phải viết cho tử tế, phải biết đường đỏ quan trọng với nhà chúng ta thế nào, không thể qua loa.”
“Trong thư tổ phụ con còn nói người ta làm ra loại đường còn tốt hơn đường đỏ, nhà chúng ta nhất định phải mua bằng được, cha không quan tâm trước đây con và Phúc Nhi cô nương giao thiệp thế nào, từ hôm nay phải kết giao cho tốt.”
Ai cũng không ngờ rằng một thôn nhỏ ở huyện thành lại xuất hiện một xưởng đường đỏ, người có thể lên tiếng nhất trong xưởng lại là một cô bé, đáng tiếc ông lại sinh hai đứa con trai, nếu có một cô con gái thì tốt biết bao, trực tiếp đưa qua kết giao một phen, sau này mua đường cũng dễ hơn rất nhiều.
Vệ Vân Kỳ…
Tổ phụ hắn thế mà để lại một chiêu này, hắn có thể từ chối không?
“Phụ thân, người ta là con gái, con vừa viết thư lại vừa tặng quà, lỡ người ta hiểu lầm con có ý gì với nàng thì làm sao?”
“Nếu nàng ta thích con, chẳng lẽ sau này con còn phải cưới nàng ta sao?”
Hắn đã mười tuổi, rất nhiều chuyện đều hiểu, lấy lý do tránh hiềm nghi hẳn là có thể từ chối viết thư, từ chối mua quà chứ?
Vừa lúc đó, Vệ nhị phu nhân nghe thấy liền cười tủm tỉm bước lên phía trước, “Con trai, kể cho mẹ nghe xem cô nương Phúc Nhi đó có xinh không, có đáng yêu không?”
“Một người có thể làm ăn như vậy, nhất định không tồi đâu?”
“Nghe nói hai đứa còn đánh nhau, con còn không thắng, chắc thân thể nàng nhất định rất tốt.”
“Nếu sinh đẹp, thân thể lại tốt, còn biết làm ăn, mẹ không dội con nước lạnh đâu, chưa chắc con đã cưới được người ta đâu.”
Vệ Vân Kỳ cảm thấy ngực mình đau nhói, cảm thấy cái nha đầu thối đó chính là ma tinh, hắn đã đến kinh thành rồi, sao vẫn không thoát khỏi ma trảo của nàng chứ?
Vệ nhị phu nhân vốn xuất thân thương hộ, tính tình lại lanh lợi, thấy con trai nhăn nhó liền càng cười vui vẻ hơn, “Đừng nản lòng, ngày mai cùng mẹ đi mua quà, cũng tại cha con không bản lĩnh, không thể sinh cho con một đứa em gái, mẹ thèm con gái lắm, ngày thường mua đồ nhìn thấy mấy cái hoa nhi, vải vóc thích hợp cho con gái là không dời được chân, vừa hay, mai chúng ta đi mua ngay, mẹ cũng thỏa mãn cơn thèm.”
“Quan trọng nhất là, sư phụ của người ta chữa khỏi bệnh cho con đó, ân tình này không thể quên được đâu, chúng ta phải báo đáp nàng.”
Vệ Vân Kỳ hoàn toàn hết cách, mẹ hắn là bị tổ mẫu mê hoặc rồi, nếu đã gặp cái bộ mặt thật của nha đầu thối kia, hiểu được nha đầu thối đó có thù tất báo, còn sau lưng đánh hắn, thì liệu có còn cảm thấy nàng được không?
Nhưng nếu nói ra, hắn còn mặt mũi nào chứ.
Thấy hắn không nói gì, hai vợ chồng cho là hắn đã đồng ý, cười tủm tỉm xoay người đi, bỏ lại Vệ Vân Kỳ tức tối, cầm lấy lá thư trên bàn xé tan, thật là, tức chết hắn rồi.
Chè Trôi Nước vội vàng tiến lên khuyên nhủ, “Công tử, tiên sinh nói quân tử phải có độ lượng, chẳng qua chỉ mua chút đồ cho tiểu tiên cô Phúc Nhi thôi mà, mua thì mua đi.”
Hắn không nói là ăn của người ta thì mềm môi, lấy của người ta thì mềm tay, tiểu tiên cô Phúc Nhi nhận quà, sau này lúc cãi nhau với công tử nhà hắn có thể nể mặt, đừng có giận dỗi quá đáng.
Độ lượng của công tử nhà hắn xem ra là không lớn được rồi, bụng dạ thật hẹp hòi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận