Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 459: Rút ra một chi thượng thượng ký (length: 7694)

"Ôi chao, ai đốt hương mà thành hình hoa sen vậy, đây là thấy liền có vận may tốt rồi đây?"
Vừa vào đến, khách hành hương đi lễ chùa nhìn thấy ba nén hương của Bách Phúc Nhi, vui mừng vội vã quỳ xuống, chắp tay trước ngực, lẩm bẩm.
Đoàn người này mới đến là ba bà cháu, bà lão lớn tuổi đã tóc bạc phơ, trông có vẻ mặt hiền từ.
Người phụ nữ đi cùng cũng trông hiền lành, còn có một cô nương mười ba mười bốn tuổi, nhìn hoạt bát lanh lợi.
Ba người quỳ xuống trước tượng Tam Thanh, dập đầu cầu nguyện, sau đó muốn xin xăm, tiểu đạo đồng đưa ống xăm qua, người phụ nữ lại lần nữa cầu nguyện, sau đó lắc chiếc ống trúc trong tay, rất nhanh một thẻ xăm rơi xuống đất, tiểu đạo đồng nhặt lên rồi đưa thẻ xăm cho người phụ nữ kia.
"Phúc sinh vô lượng thiên tôn, có thể là Phúc Nhi tiên cô?"
Bách Phúc Nhi cười gật đầu, nhận lấy thẻ xăm liếc mắt một cái rồi cười nói, "Thổi sáo vui tươi khắp hoa đường, trước án cây quýt lại tường, ai nấy đều mong đôi lứa hòa thuận vui vầy, đàn sáo vang ca cùng đàn tranh, phu nhân đây là cầu nhân duyên phải không?"
Người phụ nữ gật đầu, nói con gái bà đã mười bốn, sắp đến tuổi dựng vợ gả chồng, nên cố ý đến cầu duyên.
Bách Phúc Nhi cười nói: "Đây là quẻ thượng thượng, thẻ xăm đã nói rõ lắm rồi, đến khi thành thân sẽ có tiếng kèn sáo vang lên, cả nhà vui mừng hớn hở, quả quýt vốn mang ý nghĩa cát tường, nói rõ hôn sự này vui vẻ cát tường, mọi người đều vui thấy sự thành."
"Hai câu cuối nói vợ chồng sống với nhau ân ái như đôi mày vẽ, mỗi ngày đàn ca hát vô cùng vui vẻ, thẻ xăm cực kỳ tốt, phu nhân chắc chắn tâm tưởng sự thành."
Người phụ nữ nhận thẻ xăm mặt mày hớn hở, bà lão bên cạnh cười tủm tỉm vỗ mu bàn tay cô nương, cô nương thì thẹn thùng, người phụ nữ kia hỏi Bách Phúc Nhi phải cúng bao nhiêu tiền dầu mè, Bách Phúc Nhi cười nói, "Tùy tâm công đức."
Câu nói này thật lợi hại, tiền dầu mè nhiều ít đều tùy vào lòng người, bà đã xin được quẻ thượng thượng còn có thể nhỏ mọn sao?
Người phụ nữ kia cũng đúng là hào phóng, bỏ ra mười lượng bạc tiền dầu mè, sau đó nói muốn đi dạo trong đạo quán, Bách Phúc Nhi bèn sai tiểu đạo đồng dẫn các nàng đi, đợi mọi người đi hết, vội vàng lại quỳ xuống, "Tổ sư gia, đệ tử vẫn chưa xin xăm a, đệ tử nói nhiều như vậy tổ sư gia người có nghe thấy không vậy, cho chút chỉ điểm đi a."
"Hương hoa sen này chắc là do ta đốt, vậy ta xin xăm nha."
Quay đầu nhìn không có ai bèn ôm ống xăm lên lắc, một lát sau liền có thẻ xăm rơi ra, "Tự theo số mệnh đến phú quý, lại biết ít ngày nữa liền vinh hoa. Gió xuân thổi động cỏ trong cung lan, ngày hè nở rộ hoa trong ngự viên."
"Ôi chao, đa tạ tổ sư gia."
Cung kính dập đầu một cái, vui vẻ thu thẻ xăm, nàng biết mà, nàng đã đốt được hương hoa sen, tổ sư gia nhất định phải phù hộ nàng thôi, quẻ thượng thượng nha, không những có nhân duyên mà còn có phú quý, chậc chậc chậc, một mình được tổ sư gia thiên vị.
Mấy ngày tiếp theo Bách Phúc Nhi rảnh rỗi liền ngồi ở trong này, chuyện Phúc Nhi tiên cô của Càn Nguyên quán đến quán ở cũng nhanh chóng lan truyền, thiện tín khắp nơi nghe được tin, hễ có hứng thú đều hướng Càn Nguyên quán đến, đều muốn gặp Phúc Nhi tiên cô nói chuyện, xem xem nàng có thật sự linh nghiệm như lời đồn không.
Bách Phúc Nhi cũng không phụ lòng mọi người, giải đáp nghi hoặc trong lòng cho không ít khách hành hương, đương nhiên, cũng không phải khách hành hương nào cũng có uẩn khúc hoặc tâm sự, phần lớn cũng chỉ là đến cầu bình an, hoặc cầu duyên, thường gặp loại này Bách Phúc Nhi đều tránh việc rườm rà mà theo lòng họ mà nói.
Bất quá hễ là hỏi chuyện nhân duyên hoặc chuyện tình cảm thì nàng sẽ để tâm thêm đôi phần, cứ coi như là học hỏi kinh nghiệm trước vậy.
"Tiểu sư thúc."
Ngày thứ hai Chưa Mang trở về, nói đã thành công hóa giải nguy cơ cho cô nương kia, "Cắt một lọn tóc của cô nương kia cùng người giấy đem cái thứ quỷ quái kia đi đốt đã kiếm được năm lượng bạc tiền dầu mè."
Bách Phúc Nhi rất hài lòng, "Cô nương kia không có di chứng gì chứ?"
Chưa Mang nói, "Gặp phải loại chuyện này thì người bệnh nặng một trận là khó tránh, chuyện này thì không thể tránh khỏi."
Bách Phúc Nhi gật đầu, cảm thấy thế gian rộng lớn không thiếu chuyện lạ, chuyện gì cũng có thể gặp được.
Nguyên Mang vui vẻ đi nghỉ, cảm thấy có tiểu sư thúc ở đạo quán thì tốt thật, tiền dầu mè cũng nhiều hơn không ít.
"Phúc sinh vô lượng thiên tôn."
Lại có thiện tín tới, thấy Bách Phúc Nhi nhiệt tình chào hỏi, nở nụ cười rạng rỡ, "Phúc sinh vô lượng thiên tôn."
Lần này đến là một người đàn ông, đến hỏi về kho báu, "Lão gia nhà ta mất được nửa năm rồi, khi còn sống có nói cất giấu một món tiền bạc, có thể đến khi nhắm mắt cũng không nói cho chúng ta biết, không biết Phúc Nhi tiên cô có thể triệu cha ta lên hỏi ông ấy một chút được không."
Khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật giật, sao thế, những người này cho rằng nàng trông coi âm tào địa phủ, có thể tùy tiện gọi người lên tra hỏi sao?
"Người chết như đèn tắt, nếu như ở dương thế không có lo lắng thì hồn phách sau khi xuống âm phủ sẽ đi đầu thai, lão nhân giấu đồ dù sao cũng ở trong nhà, có khi nào đó tự mình sẽ tìm ra thôi."
Nói thì nói vậy, nhưng ai mà trước tiền bạc lại không động tâm chứ, huống chi còn biết nhà mình có một khoản tiền, không tìm ra làm sao mà yên lòng được?
Trong lòng người đàn ông này một trận oán thán, mắng cha mình là "đồ đoản mệnh" mắng Bách Phúc Nhi "giả danh lừa bịp", Bách Phúc Nhi liếc mắt nhìn hắn tỏ vẻ bất lực, người đàn ông kia đành tiếc nuối rời đi.
"Người này không có số mệnh đại phú đại quý hay lộc trời ban."
Sư thúc của Bách Phúc Nhi, Vô Vi đạo trưởng từ cửa hông đi ra, "Uổng công mà thôi."
Bách Phúc Nhi quay người, "Ý sư thúc là cha người này gạt hắn sao?"
"Nhìn tướng mạo người này thì biết hắn không phải kẻ hiếu thuận, lão nhân kia nói như vậy chắc cũng là muốn lúc tuổi già sống tốt hơn thôi, thiện ác cuối cùng cũng có báo, tự có định số trong đó."
Nói rồi nhìn Bách Phúc Nhi, đột nhiên cười cười, "Cầu duyên với Tam Thanh?"
Bách Phúc Nhi lập tức mắt nhìn chỗ khác, cười gượng hai tiếng, "Nhà gần hồ hưởng trăng trước, mong tổ sư gia giúp ta chọn người phương hướng tốt."
Vô Vi đạo trưởng vui vẻ gật đầu, "Tổ sư gia đương nhiên là muốn che chở đệ tử của mình, tiếp tục khuyên khách hành hương đi."
Bách Phúc Nhi gật đầu, thành thành thật thật làm việc.
Đến tháng ba, tin tức quân ta đại thắng ở tiền tuyến truyền về, căn cứ tin tức từ những thương nhân mang đến, vào ngày hai mươi tháng chạp, An đại tướng quân phái tiên phong tướng quân giao chiến với thủ lĩnh thảo nguyên, cuối cùng thủ lĩnh thảo nguyên chết dưới tay tiên phong tướng quân, chính thức tuyên bố cuộc tập kích lần này của các bộ thảo nguyên thất bại, lần này các bộ thảo nguyên tổn thất nặng nề, lại một lần nữa biến thành cát rời.
Nghe nói kinh đô người bên kia đã bắt đầu chúc mừng.
Đối với người toàn Tiêu quốc mà nói đều là tin tức tốt, tin tức truyền đến phía tây nam này, dân tây nam cũng cao hứng, mấy xưởng chế đường càng cao hứng không tả xiết, quân công cũng có chút của họ chứ.
Bách Gia Chế Đường phường đến ngày mười lăm tháng ba cuối cùng cũng tắt lửa, coi như đây là lần xưởng chế đường hoạt động lâu nhất từ khi thành lập đến giờ, trước sau đã làm ra hơn một trăm năm mươi vạn cân đường, không những không bị hao hụt mà còn kiếm được bộn tiền.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận