Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 118: Tỷ muội hai người muốn kiếm tiền (length: 7908)

Ba ngày ba trận, cuối cùng một trận kết thúc khi Bách Lý Huy tuyên bố cúng đàn xong, các vị thần linh đều nhìn thấy tiền đồ của Trương địa chủ, nạn chuột cũng tự nhiên biến mất.
Trương địa chủ mắt nhỏ rơi ra hai giọt nước mắt hối hận, vì số lương thực bạc vô ích của hắn mà khóc một trận.
"Ôi chao, ôi chao, không ổn rồi."
Lần này hắn tổn thất lớn như vậy, nói gì cũng muốn tìm cách bòn rút lại từ tá điền, liếc nhìn hắn một cái, Bách Lý Huy làm ra vẻ rất cao thâm khó đoán, nói: "Trương lão gia, chuyện này coi như tạm thời kết thúc, mong ông sau này làm nhiều việc thiện, nếu không lần sau sẽ không đơn giản như thế đâu."
Trương địa chủ sợ hãi gật đầu liên tục, sợ những con chuột đại gia kia quay trở lại, hắn thật sự không chịu nổi.
Lại qua hai ngày, nhà Trương địa chủ không nói là chuột tuyệt tích, nhưng đã khôi phục lại mức độ trước khi xảy ra nạn chuột, danh tiếng của Bách Lý Huy trong nhất thời vang xa, lại thêm việc tang lễ ông làm cũng nổi danh, không chỉ mười dặm tám thôn này, mà cả những nơi khác trong huyện thành cũng ngưỡng mộ tìm đến, cha con nhà họ Bách bắt đầu bận rộn.
Bách Phúc Nhi vẫn bị nhị tỷ của nàng kéo đi khắp nơi cắt cỏ, không có việc gì thì đi lung tung dạo chơi, chỗ nào cũng chơi, hết cách rồi, không biết từ khi nào bắt đầu, danh tiếng đồng tử tiên nương của nàng khó dùng, bởi vì nãi nãi nàng không có khách.
Theo lý mà nói, trong nhà có chuyện lớn nhỏ gì, dù là chỉ nằm mơ một giấc không bình thường, đều phải đến xem quẻ xin ý kiến bà đồng, một người là đồng tử tiên nương lại không có ai đến hỏi, ngươi nói có kỳ lạ không chứ?
A, không đúng, ở thôn thì vẫn thường thường có một hai người, đều là mấy chuyện vặt, kiếm được một hai quả trứng gà.
"Nãi nãi, ta nhớ hồi trước chúng ta làm ăn rất thuận lợi mà, mười dặm tám thôn ai cũng biết thần quang của nãi nãi, đều tới tìm nãi nãi, giờ có phải mọi người đều bình an rồi không?"
Lý bà đang phơi mầm mạch, Bách Lý Huy hứa cho đạo quán mười cân kẹo mạch nha, phải làm để mang đi.
Nghe Bách Phúc Nhi nói, Lý bà cũng thấy nghi hoặc, "Đã nhiều năm rồi, chưa từng vắng khách như vậy, chẳng lẽ là tên huyện lệnh mới tới không cho mọi người xem bói xin ý kiến?"
"Không phải nói là hắn không tin mấy thứ này sao?"
Nghĩ một hồi mà không ra, dứt khoát không nghĩ nữa, "Thôi đi, dù sao giờ sinh ý của gia gia con cũng tốt, không có khách thì thôi vậy."
"Ta còn mừng được thảnh thơi."
Lúc này, Bách Quả Nhi lại tới kéo Bách Phúc Nhi đi hái táo chua, "Đều đã vàng rồi, rụng đầy đất kìa, chúng ta đi hái nhiều một chút về làm bánh táo chua, chua chua ngọt ngọt ngon lắm."
"Địa Qua cũng muốn đi."
Con chó con đã lớn một vòng ngoe nguẩy đuôi tiến lên, Bách Phúc Nhi vẫy tay một cái nó càng vui vẻ hơn.
Nhìn hai chị em dẫn chó hăm hở chạy đi, Lý bà lại nhớ tới lời Bách Lý Huy nói về việc hai chị em cứ hở ra là đi đánh nhau, đặc biệt là Quả Nhi, nhảy cao tám thước đánh mấy thằng nhóc trong thôn.
Bà vừa định mở lời, mẹ Quả Nhi là Trương thị liền nói: "Đánh nhóc thì đánh nhóc thôi, dù sao cũng hơn là bị nhóc đánh."
Lý bà nghe cũng thấy có lý, lại nghĩ đến con gái lớn lên rồi sẽ tự nhiên dịu dàng, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Vừa mới ra khỏi giường, Bách Diệp Căn biết hai chị chạy đi, không mang theo hắn, liền sụt sịt ngồi bĩu môi, Trương thị cười nói: "Này thằng nhóc của ngươi, sau này sẽ là đối tượng để mấy cô nương nhảy dựng lên đánh thôi, tí tí là khóc nhè, thật xấu hổ."
Đúng lúc này, Trương Tiểu Bảo chạy đến, "Lý nãi nãi, mẹ con bảo nhà con mới làm nhà xong, ngày mai mời các người đến ăn cơm, nhớ tới đó nhé."
Lý bà vui vẻ gật đầu, "Ừ ừ, ngày mai nhất định đến."
Nhà Trương gia làm nhà mới xong, việc hôn sự hai nhà cũng nên tính đến rồi, trong nhà lại sắp có thêm con cháu, đây là chuyện vui.
Trương Tiểu Bảo rướn cổ lên nhìn một vòng, "Lý nãi nãi, Quả Nhi với Phúc Nhi đâu ạ?"
"Ở sau núi đi hái táo chua rồi."
Trương Tiểu Bảo xoay người chạy đi, "Con đi tìm các nàng chơi."
Vừa mới đứng lên, Bách Diệp Căn thấy Trương Tiểu Bảo cắm cổ chạy không thấy bóng dáng, liền giơ cánh tay ngang lau nước mắt, gào lên khản cả giọng, "Tiểu Bảo ca, đợi ta với."
Sau đó cẳng chân ngắn ngủn ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Trương thị đứng ở cửa nhìn một hồi, cười nói: "Đúng là có tiền đồ, ta còn tưởng nó khóc chứ."
Lý bà liếc bà một cái, đúng là mẹ nó, không có gì thì lại thích trêu con trai.
Cây táo chua rất cao, nhưng trẻ con ở thôn ai mà không biết leo trèo, Bách Quả Nhi hai ba cái đã trèo lên, túm cành cây dùng sức lắc, quả táo chua vàng ươm từng trái từng trái rơi xuống.
Bách Phúc Nhi không kịp tránh, bị táo chua đập vào đầu, cũng không thấy đau mấy, nhặt trái nào trông ngon nhất bóc vỏ ra cho vào miệng, chua đến nheo cả mắt, vị chua đó qua rất nhanh lại thành ngọt, ăn liên tục mấy trái liền thấy ê răng.
"Quả Nhi, ngươi xuống đây đi, để ta lên."
Trương Tiểu Bảo dẫn Bách Diệp Căn tới, Bách Quả Nhi nhanh nhẹn leo xuống nhường Trương Tiểu Bảo lên, "Chúng ta muốn làm bánh táo chua, hôm nay phải hái nhiều một chút."
Trương Tiểu Bảo trèo lên ngồi ở giữa nhánh cây, "Cái thứ này làm thành bánh táo chua thì lại càng chua."
Bách Quả Nhi ngước mặt lên cười, mắt cong cong, "Chúng ta có đường, đến lúc đó bỏ thêm đường vào sẽ ngọt nha."
Ngày mai nhà trong sẽ làm kẹo mạch nha, lúc đó múc hai muỗng mật vào, không ngọt cũng phải thành ngọt.
Trương Tiểu Bảo thích chí, "Vậy nhớ chừa cho ta một chút đấy."
Hắn biết trước kia nhà họ Bách làm đường trong sân, đường thơm quá chừng, nhưng hắn không được vào, mẹ hắn nói đó là bí phương của nhà họ Bách, người ngoài không được đến xem, nhà bà Lan khi làm đường đều phải đóng kín cổng lại.
Bây giờ hắn đang mong chị hắn mau gả đi, như vậy hắn, thằng em rể hợp pháp, sẽ có thể ăn nhiều thêm hai miếng đường, nghĩ vậy liền bật cười.
"Chỉ nhặt mấy trái này thôi, trái hư không cần, hiểu chưa?"
Bách Phúc Nhi ngồi xổm dưới đất đang dạy con chó con nhặt táo chua, có vài trái rơi vào bụi cây có gai, chó con đi nhặt thì rất hợp.
"Biết rồi, coi Địa Qua này."
Thấy chó con đúng là biết nhặt, Bách Quả Nhi rất ngạc nhiên, "Địa Qua thông minh quá ha, lần trước Tiểu Hạnh dẫn chó vàng nhà nàng đi hái rau, con chó vàng của nhà nàng ngậm giỏ rau chạy phía trước, ta thấy lạ, hóa ra Địa Qua cũng biết."
"Địa Qua, sau này chúng ta đi cắt cỏ ngươi cùng đi nhé, được không?"
Chó con muốn được biểu diễn liền vẫy đuôi rối rít, "Địa Qua muốn đi, Địa Qua sẽ giúp việc."
Bách Quả Nhi vui mừng, "Vậy Địa Qua là đồng ý rồi hả?"
"Ha ha, chó nhà ta cũng rất thông minh."
Trương Tiểu Bảo sức lực lớn, chẳng mấy chốc đã làm rơi xuống rất nhiều táo chua, nhặt đầy một giỏ, Bách Phúc Nhi chống tay nhỏ lên eo nhìn, trong lòng có chủ ý, đem một chút cỏ ít ỏi trong giỏ của mình đổ hết vào giỏ của nhị tỷ, sau đó dùng giỏ tiếp tục đựng.
"Nhị tỷ, ta đang nghĩ, nếu như chúng ta làm bánh táo chua ngon, mang một ít tới cửa hàng của cô cô bán có được không, kiếm được mười đồng tiền cũng tốt nhỉ."
Dù gì thì bây giờ nàng cũng không có thu nhập.
Bách Quả Nhi mắt sáng lên, nàng chưa từng có thu nhập, muốn nuôi thêm mấy con vịt cũng không được, "Thật hay quá, trước kia bánh táo chua chua quá, thật ra ta không thích ăn lắm, bây giờ chúng ta có đường, nếu ngọt hơn chua một chút, vậy thì thật ngon ha."
"Bán, nhất định bán được."
Nghĩ đến kiếm tiền, Bách Quả Nhi nhiệt tình dâng cao.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận