Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 548: Ngươi lúc trước vì cái gì đáp ứng gả cho ta? (length: 7871)

Nghĩ kỹ, Bách Phúc Nhi liền gật đầu, "Có thể ứng phó."
Cổ tiên sinh nghĩ một chút, nói: "Ngươi không làm sai, hoàng hậu không thể làm gì ngươi, chỉ là vị quận chúa kia không dễ sống chung, ngươi phải cẩn thận hơn."
Bách Phúc Nhi khó hiểu, "Nàng muốn làm gì, chẳng lẽ muốn gả vào sao?"
Cổ tiên sinh tỏ vẻ ông không hiểu được tâm tư của con gái, Cổ phu nhân nói cho dù nàng ta có muốn thì hoàng đế cũng sẽ không đồng ý, bảo nàng yên tâm.
Cổ phu nhân muốn nói chuyện này cuối cùng vẫn phải xem ý của Vệ Vân Kỳ, nhưng lời này bà không tiện nói ra, nhưng Bách Phúc Nhi hiện giờ đã mở được kỹ năng, nghe hiểu, nghĩ rằng đúng là nên về hỏi thử.
Thấy mặt trời còn cao, nàng lại hỏi thêm vài vấn đề, Cổ tiên sinh và Cổ phu nhân đều trả lời, tiện thể Cổ phu nhân còn cung cấp cho nàng rất nhiều tin tức, "Cũng đừng nóng vội, từ từ rồi sẽ tốt thôi."
Đến khi mặt trời sắp lặn thì Bách Phúc Nhi mới trở về Vệ gia, Vệ phu nhân và Tần Chước Chước đã chuẩn bị xong đồ dùng cần thiết cho ngày mai nàng vào cung, thấy những đồ trang sức có thể làm lóa mắt người kia Bách Phúc Nhi lắc đầu, "Ta mà mặc thế này đi chẳng phải rõ ràng cho người ta biết là ta rất giàu, để chúng nó tới giết ta sao?"
"Nói không chừng còn mang họa đến cho cả nhà, ăn mặc lịch sự một chút, phù hợp với thân phận ta là được."
Mấy bộ xiêm y kia trông cứ lộng lẫy quá mức, một bộ dạng lão nương đây có rất nhiều tiền, mà có tiền thế lực lại yếu, làm sao giữ được?
Vệ phu nhân cũng thấy có lý, "Trang điểm như vậy quá phô trương."
"Cổ đại nhân có nói gì với con không?"
Bách Phúc Nhi gật đầu, rồi kể khả năng là hoàng hậu muốn gặp nàng thôi, "Giúp con phân tích xem, để con không phải lo lắng."
Vệ phu nhân và Tần Chước Chước cũng chưa từng gặp hoàng hậu, từ khi Vệ Vân Kỳ làm tướng quân thì ngược lại có những buổi tiệc của các gia đình quyền quý mời các bà, hai mẹ con các bà đều rất câu nệ, chỉ sợ bị mất mặt ở yến tiệc, nên các bà rất cẩn thận, chuyện của hoàng hậu này thì các bà thực sự không giúp được gì.
Trở về sân viện của mình, Bách Phúc Nhi liền ngồi ở mái hiên suy nghĩ, nghĩ mãi đến chập tối, hôm nay Vệ Vân Kỳ về sớm, vừa ngẩng lên thấy hắn Bách Phúc Nhi liền cười, "Gia, chàng về rồi?"
Vừa vào nhà đã nghe Bách Phúc Nhi gọi như vậy, Vệ Vân Kỳ trong lòng run lên, "Ừm."
"Hôm nay có chuyện gì sao?"
Bách Phúc Nhi ngồi ở mép giường sau khi trở về phòng, hai tay chống sau lưng bắt chéo chân, "Gia có người ngưỡng mộ tên là Ôn Gia quận chúa đúng không?"
Vệ Vân Kỳ có chút kinh ngạc, chính hắn còn đã quên cái tên này, nàng nghe được từ đâu vậy?
"Ta và nàng không có quan hệ gì."
Bách Phúc Nhi ôm chân, "Ta muốn thương lượng với chàng một chuyện, rất nghiêm túc đấy."
Vệ Vân Kỳ đứng bất động, luôn cảm thấy lời nàng sắp nói không phải là lời tốt đẹp gì, "Nàng nói đi."
Bách Phúc Nhi thu chân, ngồi ngay ngắn ở mép giường, "Hôm nay có một chuyện đã xảy ra, ta sẽ kể với chàng sau, trước tiên nói một chút về quan hệ của chúng ta đã."
Vệ Vân Kỳ nhíu mày, "Quan hệ của chúng ta có gì mà phải nói?"
"Nghe ta nói đã."
Hôm nay sư mẫu của nàng nói nhỏ cũng đánh thức nàng, có nhiều chuyện không phải ngươi không nghĩ thì nó sẽ không xảy ra, Vệ Vân Kỳ kia là một cành hoa thơm, có tiền có quyền có địa vị, nàng tuy không kém, nhưng Bách gia còn chưa giàu đến mức có thể đi nghênh ngang, so về điểm xuất phát thì có phần yếu thế hơn một chút.
"Ở thôn chúng ta, mấy thằng đàn ông có chút tiền là muốn tìm mấy cô vợ bé xinh đẹp rồi, huống chi là loại người dưới chân thiên tử này, ta ở đây cũng được một thời gian, ít nhiều gì cũng biết một chút."
"Về cách chung sống của chúng ta sau này có hai kiểu, một là chúng ta tôn trọng nhau như khách, ta làm phu nhân tướng quân, những chuyện ta phải làm ta tuyệt đối không từ chối, đương nhiên ta cũng không quản lý chàng, chàng muốn nạp thiếp gì đó thì ta sẽ làm một bà chủ mẫu cho tốt là được, thứ ta muốn chỉ là cái thân phận này, nói đúng hơn là yêu cầu của Bách gia."
Bách gia muốn phát triển thì chắc chắn cần phải có các mối quan hệ, đây có sẵn nàng không nỡ bỏ.
Nghe nàng nói như vậy, Vệ Vân Kỳ đã rất không vui, hắn cho rằng hiện giờ bọn họ đã là phu thê ân ái, với lại trước khi cưới hắn đã hứa sẽ không nạp thiếp, giờ lại lạnh nhạt đưa ra nói, chẳng phải là đang đâm vào tim hắn sao?
Bách Phúc Nhi làm như không thấy, tiếp tục nói, "Còn lại là chúng ta sống một cuộc đời êm ấm, chàng đừng nghĩ đến bên ngoài, chỉ đối xử tốt với một mình ta, ta chắc chắn cũng có thể đối tốt với một mình chàng, nhưng nếu chàng giữa đường nảy sinh lòng dạ gian xảo, ta nhất định không bỏ qua cho chàng, trước đây có bao nhiêu quỷ hồn dã quỷ bị đưa đi, ta có thể gấp bội mời về cho chàng đấy."
Vệ Vân Kỳ nheo mắt nhìn kỹ nàng, "Trước kia nàng đáp ứng gả cho ta là vì cái gì?"
"Nếu như ta không thi võ cử, nàng còn đồng ý không?"
Bách Phúc Nhi cúi đầu, cuối cùng chọn nói thật, "Chàng cầu hôn thành ý như vậy, với lại ta cũng thấy lấy ai mà không giống nhau, gả cho chàng còn hơn gả cho một người lạ không biết gì."
Vệ Vân Kỳ nghẹn một ngụm máu ở ngực, "Vậy không còn gì khác à? Ngoài việc cảm thấy quen biết ra thì không còn gì khác?"
"Đương nhiên là có." Bách Phúc Nhi thấy đã hoàn toàn lạc đề rồi, "Thì ta cũng phải cân nhắc chứ, tỷ như chàng đẹp trai, tỷ như tính khí chàng tuy không tốt nhưng ta có khả năng bắt nạt được chàng, tỷ như tiếp xúc với chàng ta cũng không thấy bài xích vân vân."
"Nàng không thi võ cử thì không phải là nàng à?"
"Lại nói cả nhà ta và ta cũng không muốn quá trèo cao một vị quan viên, nhưng mà "
Nàng thành thật thêm một chút nữa, "Nếu chàng không đỗ đạt gì, thật sự chúng ta cũng không dễ thành đôi, rốt cuộc hai người ta trước sau vốn ở hai thái cực khác nhau, ta thì bằng lòng mà người nhà ta có khi lại không quá muốn."
Đây là sự thật.
Giờ phút này, trong lòng Vệ Vân Kỳ vô cùng phức tạp, ý nghĩ gì cũng có, Bách Phúc Nhi kéo người xuống ngồi cùng, rồi kể chuyện hoàng hậu muốn gặp nàng, "Đây cũng nhắc nhở ta, sau này những ngày tháng tới không đơn giản như ta tưởng, nên ta muốn thống nhất chiến tuyến với chàng."
"Chủ yếu là tiện cho ta làm việc sau này."
Vệ Vân Kỳ chợt hiểu ra tại sao nàng lại nói nhiều như vậy, hỏi ngược lại, "Nàng chọn loại nào?"
Bách Phúc Nhi không hề do dự, "Ta đương nhiên là muốn kiểu thứ hai rồi, nhưng ta cũng không thể đầu đội trời chân đạp đất nóng nảy mà chọn chứ, nói thật, kiểu thứ nhất ta thấy mình quá tệ."
"Nói thế nào?"
Vệ Vân Kỳ bỗng dưng thấy tâm trạng tốt hơn một chút, "Cảm thấy bản thân không được độ lượng vậy sao?"
Bách Phúc Nhi yếu ớt nhìn hắn, "Ta cảm thấy ta có chút thích chàng rồi, mà phụ nữ một khi đã động lòng thì còn có thể độ lượng được sao, khả năng rất lớn là cuối cùng ta sẽ trở thành một người oán phụ mất."
"Lại còn là loại thủ đoạn tàn độc ấy."
Thực ra thừa nhận thích một người cũng không quá khó khăn, một người đàn ông ngày nào cũng ngủ cạnh mình, nói một câu thô tục, ngủ lâu cũng thành tình cảm thôi.
Khóe miệng Vệ Vân Kỳ lại không tự chủ nhếch lên, dang tay kéo nàng vào lòng, "Nhất định phải là kiểu thứ hai, chỉ có thể là kiểu thứ hai thôi."
Bách Phúc Nhi ôm cổ hắn, cười tủm tỉm nói, "Đây là chính chàng chọn đấy, ta có thể không ép chàng, cũng không uy hiếp chàng."
Trong đôi mắt hoa đào của Vệ Vân Kỳ ngập tràn vui sướng, "Không cần phải chọn, trong lòng ta đã nghĩ vậy rồi."
"Nói cho gia nghe, nàng thích gia như thế nào, thích đến mức nào?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận