Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 573: Hình bộ đại nhân có điểm cẩu (length: 7920)

Đối với Cổ phu nhân mà nói, đây không khác gì một cuộc giao dịch mua bán. Nếu gặp phải chuyện khó giải quyết không làm được thì cũng chẳng sao, nàng biết có mấy nhà kiếm được tiền nhờ việc này, đáng tiếc là bao nhiêu năm nay chẳng ai chịu đến nhờ vả lão già nhà nàng.
Lão già nhà nàng cũng chỉ có vậy, vào Khâm Thiên Giám, sinh là người Khâm Thiên Giám, chết là ma Khâm Thiên Giám, ngay cả những triều thần bình thường có tang lớn xin từ quan, Khâm Thiên Giám cũng chẳng ai đến. Mà cũng không thể giao du quá nhiều với triều thần, mấu chốt là bổng lộc chẳng cao, lại không có cơ hội kiếm chút thưởng từ tay hoàng thượng, đúng là nghèo rớt mùng tơi!
Nàng vừa nói thế, Cổ tiên sinh còn gì không hiểu, bà cả lo toan việc nhà trên dưới, vì một lượng bạc mà đủ thứ khó khăn, hắn nào phải không biết. Nhưng hắn thì cứ lầm lì như vậy, chẳng vơ vét được chút béo bở nào, cùng lắm là giúp người ta xem ngày lành tháng tốt việc hỉ, có chút lễ mọn lặt vặt.
Cổ phu nhân cũng không giục hắn, tiền bạc thì quan trọng, nhưng có kiếm được tiền này không cũng là chuyện đáng bàn. Cổ tiên sinh nhìn Bách Phúc Nhi, ánh mắt có ý tứ sâu xa, Bách Phúc Nhi chỉ ngơ ngác nhìn lại, "Sư phụ, ý của người là sao?"
Cổ tiên sinh nói, "Chuyện này vi sư nhận, con biết mình nên làm gì không?"
Làm gì ư?
Bách Phúc Nhi chớp mắt, rất nhanh đã hiểu ra, "Sư phụ, con hiểu rồi, chuyện này sao có thể làm phiền sư phụ đích thân đi nói được, chẳng phải hạ thấp thân phận sư phụ sao."
Cổ tiên sinh tỏ vẻ đứa trẻ này dễ dạy, "Đi thôi, đi xem người."
Trong nháy mắt, Trịnh Khải Viễn đã thấy Cổ tiên sinh, mặt tươi rói, đầu tiên là cảm tạ Bách tiên sinh đã ra tay giúp đỡ, sau đó đưa lên hậu lễ đã chuẩn bị sẵn, tiền tạ lễ cũng đặt cùng trong đó. Cổ tiên sinh liếc cũng không thèm liếc mấy thứ đồ ấy, xem như không để ý.
"Ý ngươi ta đã rõ, ta không có thói quen thay người giải quyết phiền phức, nhưng đồ đệ ta đã mở miệng, còn đứng ra bảo đảm cho các ngươi, bảo đảm các ngươi không phải là phường lái buôn vô lương. Ta sao có thể không cho đồ đệ chút mặt mũi. Chuyện này ngươi cứ nói với nó đi."
Trịnh Khải Viễn mừng rỡ, chắp tay lia lịa. Cổ đại nhân đứng lên, "Ta còn phải suy diễn lịch pháp, không giữ ngươi được."
Thái độ cao cao tại thượng của Cổ tiên sinh làm Trịnh Khải Viễn vô cùng thích thú, càng cảm thấy dựa vào Cổ đại nhân là lựa chọn sáng suốt. Đương nhiên, nếu Cổ tiên sinh thái độ hiền hòa, một bộ dạng vui vẻ thì hắn mới thấy lo.
Đang định chắp tay tiễn Cổ tiên sinh, người gác cổng nhà Cổ dẫn một người tới, người kia nói gì đó với Cổ tiên sinh, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Bách Phúc Nhi.
Bách Phúc Nhi nhận ra hắn, người đã đến tìm Hứa đại nhân vào sáng nay.
Cổ tiên sinh hơi nhíu mày, rồi lại nói gì đó với người kia, người kia chắp tay liên tục, bộ dạng cầu xin, rồi lại nói thêm gì đó, cuối cùng Cổ tiên sinh mới vẫy tay gọi Bách Phúc Nhi.
Bách Phúc Nhi đi tới, Cổ tiên sinh nói, "Đây là Liêu đại nhân, Hình bộ Lang trung. Liêu đại nhân có chuyện nhờ con giúp."
Liêu đại nhân vội vàng hành lễ với Bách Phúc Nhi, nói Hình bộ của bọn họ lại có một vụ án, nhân chứng quan trọng thì chết sống không chịu mở miệng, sáng nay còn tự đâm đầu vào tường trong lao, giờ đang dở sống dở chết.
"Sáng nay nhìn thấy vệ thiếu phu nhân nên mới nhớ ra năm trước vệ thiếu phu nhân từng giúp nha môn phá án, có thần thông nghe được tiếng súc vật, đúng lúc tại nhà người bị hại nuôi một con chó săn. Người Hình bộ đã dẫn chó săn về, thỉnh vệ thiếu phu nhân đến đây thi triển thần thông."
Bách Phúc Nhi thấy kỳ lạ, không ngờ vẫn có người nhớ đến cái kỹ năng này của nàng. Nàng vẫn luôn nghĩ nó vô dụng, ngoài việc nghe đám gia súc nói lảm nhảm linh tinh thì chẳng có tác dụng gì.
"Cũng có thể đến thử xem, nhưng không dám chắc sẽ làm được."
Điểm này thì vừa rồi Cổ tiên sinh đã thay nàng nói rồi, Liêu đại nhân bảo bây giờ cũng chỉ đành xem ngựa chết là ngựa sống thôi, vạn nhất có thể làm thì sao?
Bách Phúc Nhi thấy chuyện này cũng thú vị, Cổ tiên sinh kéo nàng ra một chỗ dặn dò tỉ mỉ, đại ý là nơi Hình bộ đó nước sâu, bảo nàng đừng nhúng tay vào việc người khác.
Trịnh Khải Viễn cũng nhân lúc này xin cáo từ, chuyện công việc cụ thể sẽ lại đến gặp nàng sau.
Bách Phúc Nhi đến Hình bộ, không khí ở đây còn ngột ngạt hơn trước, rõ ràng lúc này mặt trời chói chang, tự dưng lại thấy lạnh lẽo.
Hứa đại nhân mặt mày ủ rũ, lúc thấy Bách Phúc Nhi đến thì còn cười khổ một tiếng, cảm thấy mình chắc bị ép điên rồi, lại đồng ý một chuyện không thể tin nổi như thế.
Trong lòng nghĩ gì không quan trọng, giờ phút này chỉ có thể cố nặn ra nụ cười, "Vệ thiếu phu nhân, sau đây phải làm phiền cô ra tay giúp đỡ."
"Hứa đại nhân khách sáo, được hay không còn phải thử mới biết."
Hứa đại nhân muốn tự mình dẫn Bách Phúc Nhi đi, nhưng lại thấy nực cười, cuối cùng đành cắn răng đi trước, "Mời vệ thiếu phu nhân theo ta."
Bách Phúc Nhi nhanh chóng thấy con chó săn kia, trước mắt là một con chó ngao lông lá bù xù bị trói quặt xuống đất, hai mắt hằn lên vẻ tức giận dữ dội.
Liêu đại nhân nói, "Con súc sinh này hung dữ dị thường, mấy người đàn ông trưởng thành còn chế phục không nổi nó. Để vệ thiếu phu nhân xem có thể tra hỏi nó như vậy được không?"
Bách Phúc Nhi thấy, thật không cần phải trói chặt đến thế, bụng chó còn bị thít lại thành hai đoạn, lại còn lớn như vậy, nàng đưa tay sờ thì thấy có vật gì đó đang động đậy.
Là chó con!
"Xem bộ dạng là sắp sinh rồi thì phải?"
Tay xoa xoa lông cho chó săn, "Đừng nổi giận thế, mời ngươi đến hỏi mấy câu, ngươi đáp thì sẽ thả ngươi về. Xem ngươi gầy thế này, ăn uống kém à?"
Chó ngao trừng mắt nhìn nàng, càng thêm tức giận vì tay nàng chạm vào bụng.
"Thai phụ mà nổi giận thì không tốt cho thai nhi đâu. Tiếp theo nếu ngươi chịu phối hợp ta, ta sẽ trả công cho ngươi hai con gà quay thì sao?"
Chó ngao ánh mắt khẽ chớp, nhưng vẫn không rên một tiếng, Bách Phúc Nhi cũng không vội, "Không muốn gà quay, vậy ngươi nói ngươi muốn ăn gì, chỉ cần mua được bằng tiền, ta nhất định chuẩn bị cho ngươi."
"Ngươi cái gì cũng được, nhưng con ngươi sắp sinh, ngươi cũng nên nghĩ cho chúng nó chứ?"
Chó ngao cứ nhìn cái người này đang lảm nhảm trước mặt nó, trong lòng thì vô cùng bực bội. Nó đang tìm chỗ để chuẩn bị sinh con thì bị bắt đến đây, sao nó vui nổi?
Còn gà quay ư?
Mồm miệng con người, lừa cả quỷ chó, nó không tin đâu.
"Thả ta ra."
Vừa nghe câu này, Bách Phúc Nhi liền cười, rút ra một mẩu bạc nhỏ nhờ người đi mua hai con gà quay tới. Sau đó để thể hiện thần thông của mình, tìm cho thần thông một lý do, nàng đứng dậy rút ra một lá bùa, trước mặt mọi người hơi vẩy nhẹ, lá bùa tự bốc cháy, rồi bay về phía chó ngao. Chỉ mỗi hành động này đã khiến những người xung quanh há hốc mồm, cứ như trò lừa bịp của dân giang hồ ấy.
"Liêu đại nhân, ông có thể hỏi."
"Thế này là được rồi sao?"
Liêu đại nhân xoa xoa tay, thật tình, người bị thẩm vấn thì hắn thẩm vấn nhiều rồi, chứ thẩm vấn chó thì đây là lần đầu, hỏi chó thì nên hỏi thế nào?
Chỉ thấy hắn hắng giọng, chỉ vào chó ngao hỏi, "Ngươi họ gì tên gì?"
Chó ngao.
Mọi người: ....
Bách Phúc Nhi:....
Ông Liêu này đúng là đồ ngốc!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận