Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 288: Vệ Vân Kỳ muốn rời đi (length: 7912)

Theo số lượng mía đưa đến ngày càng ít, Bách Thường Phú và Bách Thường Thanh đều rất sốt ruột, đặc biệt là Bách Thường Phú, hiện tại kỹ thuật đã lên rồi, mà mía lại không có, làm sao đây?
"Phải nghĩ cách thôi, hiện tại mỗi ngày chỉ có thể ra hai ba trăm cân, nuôi bếp còn không đủ."
Bách Thường Thanh cũng hết cách, nhà ai cũng chỉ trồng có từng đó mía, có thể thu mọi người đều đã đi thu cả rồi.
"Chúng ta đã thu hơn hai mươi vạn cân mía, mà như thế này thôi đã thấy không đủ rồi, nhiều hơn nữa thì chịu."
Bách Phúc Nhi đi tuần tra, nghe được tin liền suy nghĩ một chút rồi nói muốn cùng tam thúc đi một chuyến huyện nha, "Ở chỗ chúng ta không có thì, huyện khác có lẽ có thì sao?"
Thế là hai chú cháu liền đến huyện nha, thuận lợi gặp được Vu huyện lệnh, "Con có ý này, nếu đại nhân có thể cho người ở các huyện đi thông báo một tiếng, nhờ họ giúp thu gom một ít, rồi bên con sẽ tự mình cho xe và người đến chở về."
"Để công bằng, giá cả vẫn sẽ theo giá mà bọn con thu mua mía ở Thương Khê huyện."
Mía bao nhiêu tiền a, đường đỏ có cái giá trị riêng của nó, đó chính là siêu lợi nhuận, lúc cần cố gắng thì phải cố gắng.
Vu huyện lệnh nhếch miệng cười một tiếng, "Cô nương Phúc Nhi, bản quan giúp cô một chút, vậy thì có lợi lộc gì cho ta không?"
Bách Phúc Nhi thoải mái gật đầu, "Đường vừa mới được chế biến từ số mía mới thu về, chúng con có thể chia cho đại nhân một nửa, xem như biếu đại nhân một thành lợi nhuận."
Huyện lệnh cười cười, cũng không khách khí, "Hai thành, bản quan sẽ giúp ngươi một tay."
Bách Phúc Nhi cũng cười theo, vẻ ngây thơ mang theo hai phần giảo hoạt, "Con yêu cầu số mía thu về không được dưới mười vạn cân."
Vu huyện lệnh cười, "Thành giao, bất quá chuyện này bản quan không hy vọng người khác biết."
"Đương nhiên rồi ạ."
Tiếp theo mọi người bàn bạc một chút về việc mua như thế nào, rất nhanh Bách Phúc Nhi cùng tam thúc trở về thu xếp.
Bách Thường Thanh cảm thán thật sự, nha đầu Phúc Nhi này không phải dạng vừa, hai ba lần đã có thể làm xong chuyện rồi.
Vừa đi vài bước thì Vệ lão gia gọi Bách Phúc Nhi lại, Vệ lão gia từ trên xe bước xuống, "Thật đúng là cô nương Phúc Nhi, Phúc Nhi cô nương, chúc mừng năm mới nha."
Bách Phúc Nhi cười dừng lại, thấy người là Vệ lão gia cùng Lưu công tử, còn có Vệ Vân Kỳ đáng ghét, liền tươi cười chào hỏi, "Vệ lão gia chúc mừng năm mới ạ."
Bách Thường Thanh cũng tiến lên nói vài câu, Vệ lão gia móc ra một cái bao lì xì, "Cô nương Phúc Nhi còn nhỏ, nên nhận một cái bao lì xì mừng tuổi, cầm lấy này, năm mới mọi sự hanh thông."
Năm mới còn chưa hết mà, gặp phải vãn bối quen biết thì sẽ phải mừng tuổi, vì thế trên người ông vẫn còn rất nhiều bao lì xì.
Bách Phúc Nhi cũng không khách khí, vui vẻ nhận lấy, "Đa tạ Vệ lão gia, Vệ lão gia một năm mới cũng được thuận lợi mọi sự nha."
Sau khi hàn huyên xong, Vệ lão gia liền nói đến chuyện chính, "Vừa vặn ta đang muốn đi Bách gia một chuyến, không biết trong nhà còn đường không?"
Vệ Vân Kỳ vốn dĩ muốn cùng đi Văn Xương thôn xem xưởng đường đỏ, bây giờ thấy cũng không cần đi, Bách Phúc Nhi liếc mắt nhìn hắn, cười tươi hỏi Vệ lão gia: "Không biết Vệ lão gia muốn bao nhiêu đường ạ?"
Vệ lão gia vui vẻ mở miệng, "Qua ngày mười lăm tháng Giêng ta sẽ lên kinh, tự nhiên là có bao nhiêu ta muốn bấy nhiêu."
"Vệ lão gia muốn đi kinh đô ạ?"
Bách Phúc Nhi có chút ước ao, dù sao nàng đi xa nhất chỉ mới đến thành Thương Khê huyện, không, là Càn Nguyên quan.
Vệ lão gia gật đầu, "Cũng nhờ có cô nương Phúc Nhi, thân thể của Kim Cương Nô hồi phục rất tốt, lần này muốn đưa hắn về kinh đô để học hành."
Vệ Vân Kỳ muốn đi sao?
Bách Phúc Nhi có chút hâm mộ, lại có chút vui vẻ, tên đáng ghét này cuối cùng cũng đi rồi, sau này nàng đi dạo chợ sẽ không gặp phải tên đáng ghét này gây rối nữa.
"Vệ công tử về sau có còn trở về không ạ?"
Nàng thuần túy chỉ là khách sáo hỏi thăm thôi.
Vệ Vân Kỳ ra vẻ ngạo mạn, "Thâm sơn cùng cốc, trở về làm gì?"
"Vệ công tử, ngươi nói vậy là không đúng rồi." Vốn dĩ không ưa cái bộ dáng muốn ăn đòn của hắn, "Thâm sơn cùng cốc cũng là quê hương của ngươi, là quê quán của ngươi, sao ngươi có thể ghét bỏ chứ."
"Người ta nói chó không chê chủ nghèo, con không chê mẹ xấu xí, ta không biết câu này dùng ở đây có đúng không, nhưng ta biết ngươi là không đúng."
Đằng nào cũng sắp đi rồi, không đấu đá vài lần thì về sau sẽ không có cơ hội.
Vệ Vân Kỳ...
Hắn lại muốn nổi giận, làm sao bây giờ?
Vệ lão gia liếc mắt nhìn hắn, "Lời Kim Cương Nô nói có phần không thỏa đáng, Thương Khê huyện là gốc rễ của Vệ gia ta, đương nhiên là vô cùng quan trọng, hơn nữa dân phong ở đây thuần phác, bách tính an cư lạc nghiệp, tựa như thế ngoại đào nguyên."
Người huyện lệnh đến từ kinh đô còn chưa nói nơi này là thâm sơn cùng cốc, tới phiên một thằng nhãi ranh chưa đủ lông cánh dám lên tiếng sao?
Vệ Vân Kỳ hít sâu một hơi, chắp tay vái, "Là ta nói sai, mong cô nương Phúc Nhi đừng trách."
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm gật đầu, "Không có trách móc gì, Vệ công tử tính tình tốt thật đấy, ban nãy con còn tưởng ngươi muốn cho con một quyền cơ đấy."
Nói rồi liền cười vô cùng rạng rỡ.
Vệ Vân Kỳ...
Hắn thừa nhận tài ăn nói của hắn không tốt, con nhóc thối tha cứ chờ đấy, đợi đến khi hắn từ kinh đô trở về nhất định sẽ đánh cho nàng răng rụng đầy đất, hừ!
Lúc này Lưu công tử chen vào, "Bản công tử cũng chuẩn bị về kinh, trong tay cô nương Phúc Nhi còn có bao nhiêu đường đỏ, không bằng bán hết cho hai nhà chúng ta đi."
Người nhà gửi thư đến, hắn không thể không về trước.
Hỏi rõ là hai người bọn họ qua rằm tháng giêng mới đi, sơ bộ tính ra lúc đó nhà có lẽ sẽ có năm nghìn cân đường đỏ, "Chúng con cũng chỉ mới nghĩ ra cách để mua mía thôi, trong tay đường cũng không còn nhiều nha."
Hai người đồng thời gật đầu, "Như vậy đi, ngày rằm tháng giêng hai nhà ta sẽ phái xe đến chở, không cần biết là loại nào, có bao nhiêu ta đều sẽ mua hết được không?"
Bách Phúc Nhi gật đầu, vừa hay là bán hết sạch, còn về sau có thể thu được bao nhiêu mía, có thể làm ra được bao nhiêu đường đỏ thì đến lúc đó hãy nói tiếp.
Qua ngày rằm tháng Giêng, năm mới coi như là hết, hai ngày liên tiếp đều không thấy mía đến, xem ra những người đi thu mía cũng hết cách rồi.
Huyện lệnh đã có tin tức báo tới, nói đến ngày 20 sẽ tìm đủ xe cùng nhau đi sang huyện Văn Thủy sát vách, chỗ đó hiện giờ đang thu mía.
Buổi chiều, người Vệ gia đến thu đường đỏ, tổng cộng là năm nghìn ba trăm cân, có thể nói là cho đến giờ phút này, xưởng không còn một cây mía nào có thể ép đường, thẳng đến khi lò nung lại lần nữa đun nước.
"Đều ở đây hết, nhà chúng ta không để lại một cân nào, những người làm đường đều đi nghỉ đi, chờ ngày mai sẽ ra đồng thu mía tiếp tục làm."
Vệ lão gia và Lưu công tử đều mang người đến nghiệm đường, rồi sau đó trực tiếp thanh toán tiền, hai người đều rất cảm khái, năm nay chuyện mua đường đỏ đối với bọn họ đến đây là kết thúc.
Đặc biệt là Lưu công tử, nhà người ta Vệ gia còn có người quản sự ở đây, sau này có đường thì còn có thể mua, chứ anh thì dù có muốn mua thêm một cân cũng không được.
Lần này đường hai nhà chia đều, lại bận rộn thu xếp đồ đạc để chuẩn bị ngày mai sáng sớm khởi hành, cũng không còn nhiều thời gian để nói gì, chỉ căn dặn, "Đợt đường cuối năm chúng ta vẫn phải giữ một phần, chuyện này tuyệt đối không được quên, đến lúc đó bản công tử sẽ đến."
Bách Phúc Nhi liên tục gật đầu, "Nhà con sẽ không đi đâu được, các ngươi là khách hàng lớn của chúng con, khẳng định sẽ ưu tiên cho các ngươi."
Như thế Lưu công tử mới lưu luyến lên xe, lại có chút chờ mong cho lần tới.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận