Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 357: Đại con la không thấy (length: 4012)

Đối với Vệ Vân Khôn, loại người mà bên ngoài thì ra vẻ quân tử rộng lượng, trong lòng lại là kẻ tiểu nhân cất giấu tâm địa hiểm độc, Bách Phúc Nhi quyết định tránh xa. Dù sao, bản thân nàng cũng không giỏi tính toán, cũng không thể chỉ vì mình uống canh Mạnh Bà giả để đầu thai, nhớ lại được những chuyện đã qua, mà hơn người một bậc rồi xem thường những kẻ khác.
Nàng chỉ là một thôn cô thôi mà, không giỏi tính toán đâu.
Nói khách khí vài câu với Thải Vân rồi nàng vội vã rời đi, bước đi nhanh chóng, tự nhiên không thấy được ánh mắt hung ác, nham hiểm của Vệ Vân Khôn.
"Các ngươi có nghe nói không, bà cụ nhà họ Tần qua đời nửa đêm hôm qua rồi."
"Ôi chao, tính là đi rồi, cả nhà con hiếu cháu thảo cũng đã đợi cả nửa tháng rồi còn gì?"
"Cũng không phải là năm nào cũng xảy ra chuyện đó, đám con hiếu cháu thảo năm nào cũng phải tề tựu về phủ đợi nửa tháng trời, lần này cuối cùng cũng tiễn đưa xong xuôi."
Trên đường đi, Bách Phúc Nhi ghé tai nghe mấy câu, vốn định đi tìm đại bá của mình nhưng bây giờ chỉ có thể trực tiếp trở về nhà Cổ gia, nói cho sư phụ nàng biết tin tức này.
Cổ tiên sinh nghe xong thở dài, "Bà lão đó không phải là người thiện lương gì."
Bách Phúc Nhi liếc mắt nhìn ông, "Sư phụ à, người chết là hết, sao người lại có thể nói người ta không phải người thiện lương?"
Cổ tiên sinh liếc nhìn nàng, "Không hiểu thì thôi, đại bá và tam thúc con đến lúc đó sẽ nói rõ nguyên do."
Bách Phúc Nhi "À" một tiếng, rất nhanh liền quên sạch chuyện này, sau đó vui vẻ nói cho ông biết mình đã được chọn vào đoàn diễn.
Trương Tiên Ngọc vừa từ bên ngoài trở về, thoáng nghe được câu nói này liền vui vẻ cười, "Sao rồi, có thuận lợi không?"
Có thương nhân đưa thiệp mời cho nàng, hôm nay nàng gặp mặt mấy thương nhân kia, không tham dự được, trong lòng vẫn luôn nhớ chuyện này.
"Thuận lợi rồi ạ."
Bách Phúc Nhi rất cao hứng, "Có lẽ chúng ta còn phải trì hoãn vài ngày mới có thể trở về, hay là viết một phong thư về trước để cha ta chuẩn bị trước đi ạ."
"Cũng nên viết thư về trước, năm nay vẫn nên thu thêm mía."
"Nàng nói chuyện với Cổ tiên sinh trước đi, ta đi viết thư."
Năm nay lại là một năm bận rộn.
Bách Phúc Nhi đang định tiếp tục nói, bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, quay đầu lại thì thấy Vị Phong, "Tiểu sư thúc, không xong rồi, con la lớn bị mất rồi."
"Con la lớn bị mất?"
Bách Phúc Nhi cao giọng, "Ngươi… ngươi đừng nóng vội, ngươi từ từ nói."
Kinh thành lớn như vậy, nếu như bị mất thì biết tìm ở đâu?
Vị Phong thở hổn hển, bắt đầu kể lại chuyện con la lớn bị mất.
Sáng nay bọn họ mang con la lớn đến trường đua ngựa chạy hai vòng, mọi thứ đều rất suôn sẻ, "Trên đường về nó bỗng nhiên trở nên rất kích động, vùng khỏi dây cương rồi nhanh như chớp chạy mất, đuổi theo một con ngựa đi mất, chạy ra khỏi thành."
"Ta và Vị Vũ đuổi theo nhưng đều không kịp, con la lớn chạy nhanh quá."
Bách Phúc Nhi chống nạnh đi đi lại lại hai vòng, gút mắc trong đầu rõ ràng hơn, "Con la lớn trên đường về thấy một con ngựa, sau đó đuổi theo, vậy con ngựa đó màu gì?"
"Con hắc mã lông mượt béo tốt, rất khỏe mạnh, trông rất to lớn."
Vị Phong cố gắng nhớ lại tình huống lúc đó, "Trên lưng hắc mã còn có một người cưỡi, người đó vạm vỡ như lưng gấu, vai hổ, phía sau người đó còn có bốn người, cũng cưỡi ngựa, con la lớn vốn dĩ đang đi yên ổn, bỗng nhiên liền chạy theo."
Bách Phúc Nhi hỏi tiếp, "Mấy người đó ở trong thành mà dám cưỡi ngựa chạy nhanh như vậy?"
Vị Phong gật đầu, "Rất nhanh."
Bách Phúc Nhi quay đầu, "Sư phụ à, giúp con tính xem con la lớn đã đi đâu rồi?"
Cổ tiên sinh trợn mắt, "Vi sư không phải thầy bói, các con tự xưng mình là đạo sĩ có khả năng thần cơ diệu toán, tự các con tính đi."
Vị Phong khóe miệng co giật, "Chúng con không biết bói cho con la ạ."
Sư phụ của tiểu sư thúc này thật kỳ quái!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận