Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 190: Hai tỷ muội có (length: 7697)

Ăn xong bữa tối, Bách Lý Huy tổ chức họp gia đình, đem mọi chuyện kể lại một lượt, đồng thời bày tỏ, "Sau này mọi người muốn làm ăn buôn bán gì đều được, các ngươi có thể tự mình làm, có thể cùng người trong nhà khác hợp tác, nhưng phải làm ăn chân chính, làm gì cũng phải mang ra nói với mọi người một tiếng, để mọi người còn giúp các ngươi nghĩ xem được không."
Vậy coi như là đã hoàn toàn ủy quyền, để mọi người tự đi gây dựng tiền đồ, nhưng hai vợ chồng già không bỏ tiền ra, việc có thể làm là nếu con cháu làm ăn thua lỗ, hai vợ chồng già vẫn có thể cho chỗ ở, cho ăn, coi như là có chỗ dựa sau lưng.
Bách Phúc Nhi nói muốn mua đất làm nhà, Bách Quả Nhi vội vàng lên tiếng, "Con với Phúc Nhi đã bàn rồi, chúng con hùn vốn, Phúc Nhi bỏ tiền mua đất, con cũng cần mua, con ra ba lượng."
Bách Thường Thanh kinh ngạc, "Con gái à, con đâu ra tiền, còn những ba lượng nhiều vậy?"
Bao nhiêu năm nay chẳng phải đều xài tiền của người ta Phúc Nhi sao?
Văn thị lắm mồm nói cho hắn biết, "Cùng Phúc Nhi hùn vốn bán bánh táo gai kiếm được."
Ba lượng nha, bà ta đưa ra đảm bảo, con bé này lại nhất quyết không cho.
Bách Thường Thanh mừng rỡ, lúc này mới nghĩ ra, đột nhiên cảm thấy ông cũng có thể giống như nhị ca được hưởng phúc từ con gái, "Con gái, cứ làm đi, cha ủng hộ con, cho con phụ giúp."
Bách Quả Nhi nhìn mẹ, mới nói qua muốn sửa, Văn thị lập tức gật đầu, "Mẹ cũng ủng hộ con, cho con phụ giúp."
Bách Quả Nhi vui vẻ, tương đối hài lòng với kết quả này.
Về phần Bách Hoa Nhi thì tỏ vẻ không tham gia, nàng muốn giúp nhà thu thảo dược, Bách Diệp Căn ngược lại muốn hùn vốn, chỉ là hai tỷ tỷ không dẫn theo hắn, nghĩ một hồi thì muốn khóc, nhà mình thật không có vị trí của hắn.
Hôm sau trời vừa sáng Bách Lý Huy đã mang theo Bách Phúc Nhi và Bách Quả Nhi tìm đến thôn trưởng, thôn trưởng dạo gần đây có thể nói là đắc ý vô cùng, cố gắng muốn làm cho xong chuyện mía đường, muốn bầu lý trưởng, ông đang muốn cạnh tranh một chút.
"Bách lão đệ, cậu lại muốn mua à, chỗ đất cậu mới mua vẫn còn chưa nhổ cỏ đó?"
Bách Lý Huy vui vẻ nói, "Lần này không phải tôi, là hai cháu gái tôi, chúng nó muốn mua mấy mẫu đất bãi sông lần trước, ông xem có thể rẻ hơn chút không?"
Thôn trưởng nháy mắt, hai cô nhóc muốn mua?
"Mua để làm gì?"
Bách Lý Huy cũng không giấu ông ta, "Hai đứa nhỏ muốn nuôi ít vịt, cũng là chơi cho vui thôi."
Thôn trưởng cảm thán hai tiếng, nhà Bách gia giàu đến mức con nít cũng có thể bỏ ra mấy lượng bạc?
Bất quá chỗ đất cát kia cũng không ai mua, dọn dẹp lên cũng rất phiền phức, bán được thì cũng tốt, "Vậy một lượng một mẫu đi."
Bách Phúc Nhi nói muốn hai mẫu ruộng, Bách Quả Nhi cũng nói muốn hai mẫu ruộng, hai tỷ muội tại chỗ đưa tiền, chỗ đất đã xem xong từ hôm qua, thôn trưởng dẫn người đi đo đạc rồi chôn cột mốc, nói sau này thống nhất lên thành làm giấy tờ đất.
Bách Quả Nhi mừng đến nỗi hận không thể chạy vội hai vòng trong ruộng cỏ dại, thực sự quá là vui sướng, "Phúc Nhi, tớ có rồi."
Đưa ra hai ngón tay, "Hai mẫu đất, ha ha ha ha."
Bách Phúc Nhi cũng vui vẻ, đứng trong ruộng cỏ dại vô cùng thư thái.
"Tiểu đông gia, tiểu đông gia."
Uông Toàn nhi tử Uông Phi Hoành chạy nhanh tới, "Tiểu đông gia, con la đang làm ầm lên."
Bách Phúc Nhi nghe xong liền đi theo, Bách Lý Huy không yên tâm cũng muốn đi, vừa bước một bước liền bị thôn trưởng giữ lại, "Bách lão đệ, mấy nhân khẩu đó là..."
Hôm qua nhà Bách mang theo mấy nhân khẩu về, mọi người đều tò mò, vốn cho rằng là thân thích gì, kết quả nghe xong lại gọi là "Đông gia", thuê ư?
Bách Lý Huy vui vẻ nói: "Nhà chúng tôi chẳng phải muốn nấu đường sao, công thức cũng không dễ, nên mua mấy nhân khẩu."
"Mua... Mua?"
Trời ạ, nhà Bách mua người ở rồi!
Đây là lần đầu tiên ở thôn này đấy.
"Những con la kia?"
"Cũng là mua."
Thôn trưởng tỏ vẻ là ghen tị cũng không còn hơi sức, nhà Bách rốt cuộc có bao nhiêu vốn liếng?
Ngày thường đúng là không nhìn ra nha?
Đằng này Bách Phúc Nhi vừa vào viện, một đám con la đang kháng nghị, thấy Bách Phúc Nhi liền náo loạn lên, cả đám đều rất ai oán, "Tiểu thần tiên, chẳng phải nói buổi sáng phải ăn ngon hơn sao, sao chúng tôi lại chỉ ăn cỏ vậy?"
Việc này khác với lời Cây Mía lão đại nói rồi.
"Tiểu thần tiên, tôi muốn ăn chút đậu hạt, được không?"
Bách Phúc Nhi đưa mắt nhìn sang, thấy tất cả con la trước mặt đều đang có cỏ, con la đương nhiên phải ăn cỏ, nhưng lại thích ăn đậu hạt với bã đậu hơn mà.
"Chỗ cỏ này đâu ra?"
Uông Toàn vội nói: "Sáng sớm vợ tôi đã dẫn hai đứa con đi cắt về, còn rất tươi, mấy con la này không ăn, còn nháo lên."
"Mang đậu hạt với bã đậu hôm qua ta mua ra đây."
Nhà nông đều quen tiết kiệm, Uông Toàn cũng vậy, "Tiểu đông gia, chúng nó cũng không cần làm gì, không cần cho ăn đậu hạt đâu nhỉ?"
Cho ăn chút cỏ là được, đợi đấy mua chút cám thì ổn rồi.
Nghe ông ta còn khuyên tiểu thần tiên không cho chúng nó ăn ngon, con la lại nháo nhào lên, "Đậu hạt, chúng tôi muốn ăn đậu hạt."
"Chúng tôi muốn kháng nghị, chúng tôi muốn ăn đậu hạt."
Bách Phúc Nhi bất đắc dĩ, "Mang ra đi."
Uông Toàn không còn cách nào, chỉ đành đi lấy ra.
Bách Phúc Nhi tự mình động tay múc đậu hạt cho con la, lúc này lũ con la mới an tâm, quả đúng như Cây Mía lão đại nói, gặp chuyện không công bằng phải làm ầm lên, dù sao tiểu thần tiên cũng hiểu được chúng nó nói gì, chỉ cần hợp lý thì sẽ đáp ứng chúng nó thôi.
Đám con la ăn xong đậu hạt thì bắt đầu ăn cỏ, Bách Phúc Nhi lúc này mới dặn dò Uông Toàn, "Nhà nào cũng cho gia súc ăn như vậy, nhà ta cũng nhiều, không sợ."
"Buổi sáng cho ăn một bữa đậu hạt, chiều tối thì cho ăn một bữa bã đậu, lúc khác cho chúng nó ăn cỏ là được, lát nữa ta thu chút củ cải về, lại cho thêm củ cải nữa, đừng tiếc, lũ con la này cũng không được nghỉ ngơi lâu đâu, chẳng mấy chốc là bận rộn thôi."
Vừa nói liền lấy trong hầu bao ra hai trăm đồng tiền đưa cho Uông Toàn, "Các ngươi chắc vẫn chưa có dầu muối tương dấm nhỉ, tự đi mua thêm một chút."
Đang nói thì Bách Thường Phú đến, thấy con la đang ăn cỏ, lại xem một vài con màu lông xơ xác, có hai con thì còn hơi gầy, so với con la khó chiều ở nhà thì đúng là một trời một vực, "Lão Toàn à, lũ con la này phải cho ăn cẩn thận một chút, cho ăn thêm bữa nữa cũng không sao, cậu xem con la gầy kìa."
"Đúng, nhà mình có cái cối xay thừa, lát nữa cậu đi mang qua, các cậu tự xay chút bột đậu mà làm bánh đúc đậu ăn."
Uông Toàn hiểu rõ, đông gia tuy cũng là nhà nông, nhưng là nhà nông giàu có, địa chủ nhỏ cấp bậc, không thể so với trước kia nhà ông chỉ có ba mẫu đất được.
Nghĩ lại trước kia nhà mình còn không có con la ăn ngon bằng, trong lòng liền khó chịu.
Sau đó Bách Thường Phú lại muốn bắt đầu bận rộn làm nhà, Bách Phúc Nhi trực tiếp đưa cho cha năm lượng bạc, bảo không đủ thì đến lấy thêm.
Rất nhanh mọi người trong thôn đều đã biết, nhà Bách không chỉ vừa mua mười lăm con la, còn mua cả năm người ở, cả đám ai cũng đỏ mắt vì ghen tị.
Mấy gã thợ xây nhà cho Bách Lý Phú vừa mới nghe Bách Lý Phú muốn xây một cái sân lớn hơn nữa, đã ghen tị đến không biết nói gì, "Nhị ca, chờ anh phát đạt rồi đừng quên lôi kéo bọn tôi một tay nhé."
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận