Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 497: Nói hảo cùng nhau độc thân (length: 7633)

Bà Lý cẩn thận quan sát Ma Thạch Đầu một lượt, lại bảo Ma Thạch Đầu xoay người hai lần. Bà tuy không ưa những gì Ma Thạch Đầu đã làm, nhưng cũng không đến mức xem mạng người như cỏ rác. Trong mắt bà, Ma Thạch Đầu chỉ là bị hoảng sợ, cần uống chút thuốc an thần.
Nhưng thuốc an thần vừa đắt lại chưa chắc hiệu quả, bệnh trong lòng vẫn phải dùng thuốc chữa bệnh tâm lý.
"Đây là mất hồn rồi, sợ là trên đường gặp phải quỷ đói kéo đi mất, phải gọi hồn mới được."
"Bà Lý, vậy bà mau gọi đi?"
Bà Ma sợ hãi thật sự, bà Lý nói còn phải về xem xét cái bát nước, cũng không biết hồn là bị rơi mất hay bị ai đó kéo đi. Nếu bị kéo đi còn phải nói chuyện với bọn họ.
Tóm lại, chuyện ma quỷ thật là phiền phức.
Lúc này, bà Ma hoàn toàn tin theo lời bà Lý. Mọi người lại quay về nhà họ Bách, bà Lý đặt bát nước xuống bắt đầu làm phép, Bách Phúc Nhi lại một lần nữa đóng vai đồng tử tiên nương.
Sau một hồi thao tác huyền bí, bà Lý bắt đầu dẫn quỷ nhập vào người, Bách Phúc Nhi đóng vai người hỏi, "Tiên gia có phải đã đến rồi không?"
"Ồ, bản lĩnh cũng lớn đấy, có thể tìm được bản quỷ sai đến nhập vào người này. Có chuyện gì thì nói đi."
Giọng trong miệng bà Lý là giọng đàn ông, nghe xong thì ra là quỷ sai, bà Ma không nói hai lời đã bắt đầu dập đầu. Bà Lý lại tiếp tục phát ra giọng nói, "Ma Thạch Đầu kia cũng không làm chuyện gì ác đức, nhưng nợ mẹ trả con, nghiệp chướng của ngươi quá nặng, sống cũng không chuộc hết tội. Cần phải tìm đến con trai ngươi, bắt nó thay ngươi gánh chịu."
Bà Ma nghe xong thì ra là vì nguyên nhân của mình, vừa hối hận vừa sợ, suýt ngất đi, không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng dù bà có dập đầu thế nào "bà Lý" cũng không hề động lòng, còn nói lần này sẽ mang Ma Thạch Đầu xuống trước tra tấn trong chảo dầu, chém ngang lưng, chịu đủ cực hình.
Bà Ma không biết phải làm sao, chỉ biết cầu xin tha thứ. Bách Phúc Nhi biết đến lúc mình ra tay rồi, "Quỷ sai đại nhân, nếu bà ấy có thể hối cải làm người mới, từ nay không gây nghiệp nữa, có thể bỏ qua cho con trai bà ấy không?"
Bà Ma như vớ được cọc cứu sinh, "Đúng đúng, ta sửa đổi, về sau nhất định không làm bậy nữa, ta sẽ làm việc thiện, đi Càn Nguyên Quan cúng tiền dầu vừng."
"Bà Lý" nói, "Chuyện này vốn không thể bàn bạc được, bất quá các ngươi có thể mời đại năng ra mặt nói giúp. Nếu các ngươi về sau không làm điều ác, làm nhiều việc thiện, bản kém xem xét đạt yêu cầu thì cũng không phải không có cơ hội giảm tội."
Bách Phúc Nhi nhịn cười, "Lời sai gia chúng ta đã hiểu, mong sai gia nể tình Ma Thạch Đầu cũng không phải là kẻ đại gian đại ác, tạm thời tha cho anh ấy, tin rằng gia đình bà Ma sau này nhất định sẽ làm nhiều việc thiện."
"Đúng đúng đúng." Bà Ma liên tục gật đầu, "Quan gia, chúng con về sau nhất định sẽ làm nhiều việc thiện, tuyệt đối không dám có ý đồ xấu."
"Tuyệt đối đừng mang con trai ta đi, nó khổ cả đời rồi mà chưa được hưởng một ngày phúc nào."
"Bà Lý" hừ một tiếng, "Đã vậy bản kém tạm thời tha cho nó một lần, bản kém muốn mỗi tháng các ngươi làm ba việc thiện, có chịu không?"
Bà Ma gật đầu, "Đồng ý, chúng con đều đồng ý."
"Bà Lý" lại hừ một tiếng, "Đừng nghĩ qua mặt ta, bản kém sẽ định kỳ đến kiểm tra, một khi phát hiện các ngươi gian dối sẽ lập tức bắt đi."
Vừa dứt lời, bà Lý liền nghiêng người một cái, "Mơ màng màng" mở mắt, "Ái chà không được, xương cốt già nua này của ta, vừa rồi có phải có đại nhân vật nào đến không?"
Bách Phúc Nhi tiến lên đỡ bà, "Là quỷ sai ạ."
"Là quỷ sai bắt hồn của Ma thúc, nói là muốn nợ mẹ trả con, muốn anh ấy thay bà Ma chuộc tội. Bà Ma hứa từ nay sẽ tích thiện hành đức nên quỷ sai mới tạm thời thả Ma thúc một lần."
Bà Lý gật đầu, vẫn còn bộ dạng rất yếu ớt, sờ soạng lấy ra hai lá bùa, bảo Bách Phúc Nhi hòa vào nước rồi cho Ma Thạch Đầu uống. "Về nói với con trai bà, quỷ sai đã đồng ý thả hồn anh ấy về, bảo anh ấy cứ an tâm. Sáng mai ta sẽ đến một chuyến, rồi bà đi mua hương nến tiền giấy, mua nhiều một chút."
Bà Ma móc ra một nắm tiền, ngàn ân vạn tạ ra về.
Bách Phúc Nhi giúp thu dọn bát nước và những thứ vừa dùng xong, đỡ bà nội ra cửa, kể lại chuyện mình nghi ngờ là bị mảnh măng hù dọa, bà Lý nói với cô, "Ở lưng Ma Thạch Đầu có một vết dây thừng hằn, không phải mảnh măng thì cũng là thứ gì đó khác."
"Gia đình đó có chút tiền thì nghênh ngang, chèn ép người khác. Nên dọn dẹp họ một chút, xem xem sau này họ làm việc thiện ra sao."
Bách Phúc Nhi nghiêng đầu, "Hương nến kia muốn đốt cho ai ạ?"
"Thì đốt cho cô hồn dã quỷ thôi."
Mọi chuyện vừa rồi đều là do bà Lý tự biên tự diễn, còn việc vì sao bà lại phát ra giọng nam kia là tuyệt kỹ của bà, Bách Phúc Nhi cũng chỉ mới học được một nửa.
Sau chuyện này, người nhà họ Ma bắt đầu làm việc thiện, đi trên đường thấy ổ gà có cuốc trên tay là sẽ lấp đi ngay, gặp cành cây gãy cũng muốn sửa lại để tránh làm người đi đường bị thương. Họ thường xuyên giúp đỡ những cụ già neo đơn trong thôn đốn củi, gánh đồ ăn. Chẳng bao lâu thì thanh danh đã tốt lên, đã thế người nhà họ Ma càng hăng hái làm việc thiện. Trong thôn có chuyện gì tìm đến đều không từ chối.
Còn hai người phụ nữ mua về thì đều đã được thả, người từng sinh con cầm tiền là đi luôn, còn người sau không nơi nào để đi nên ở lại nhà họ Ma. Bà Ma nhận người ta làm con gái, còn nhờ bà mối mai mối hẳn hoi cho người ta. Trừ việc hơi đi khập khiễng ra thì ở đâu cũng tốt, ngày người phụ nữ đó xuất giá, Ma Thạch Đầu làm trước mặt mọi người đốt giấy bán thân cho cô ta. Chuyện này người trong thôn ai cũng khen thật.
Nhà họ Ma có danh tiếng tốt nên cả nhà không còn xơ xác như trước, dù ít người thì cũng không còn vẻ hoang vắng. Chuyện này càng làm danh tiếng bà Lý thêm lớn, đáng tiếc là bà rất ít khi chịu ra tay giúp người.
Nhưng những điều đó hãy để nói sau.
Lúc này, Bách Phúc Nhi đang cùng Thải Vân lên xe la, ngày mai Vệ Vân Kỳ sẽ lên đường đi kinh thành, hôm nay cô muốn đi đưa đồ.
Văn thị và bà Lý đã biết nên cũng không nói gì, còn bảo cô mang nhiều đường đi, nói trên đường mệt có chút đường ăn cũng khỏe.
Con la lớn thấy Bách Phúc Nhi mặt tươi cười thì khinh bỉ ra mặt, "Đã nói là cùng nhau độc thân, kết quả ngươi lại đi lấy chồng."
Tuy lấy không ra gì, nhưng đúng là đi lấy chồng rồi còn gì, thật tức chết con la mà.
Mấu chốt là lại lấy cái tên tiểu tử xấu xa kia, làm nó lại nhịn không được nhớ đến Băng Hoa. Bách Phúc Nhi thấy cổ họng nó động đậy, trong lòng chợt động liền nghe thấy con la lớn đang lẩm bẩm chê bai cô, trực tiếp tặng cho nó một câu, "Con la mía, chờ sau này ngươi cùng ta đến kinh thành đi, để con của Băng Hoa nhận ngươi làm cha nuôi."
Con la lớn liếc mắt khinh thường, "Ông đây đã bỏ Băng Hoa rồi."
Nói xong là chạy đi, vừa chạy vừa nói, "Ông đây nghĩ thông rồi, ông đây muốn tìm một con la cái xinh đẹp!"
"Ngươi mau tìm cho ta, tốt nhất là hôm nay phải tìm cho ta."
Bách Phúc Nhi vui vẻ bật cười, ước nguyện này quả thật là dễ dàng thực hiện.
Con la lớn một mạch chạy đến Vệ gia, người gác cổng nhận ra con la lớn, vui vẻ tiến lên dẫn Bách Phúc Nhi vào trong, rất ân cần, lại không chút do dự bán đứng Vệ Vân Kỳ, "Nhị công tử biết hôm nay Bách cô nương sẽ đến, sáng sớm đã dậy rồi, chưa hề bước chân ra khỏi cửa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận