Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 265: Lưu tại đạo quan ở (length: 8193)

Việc con trâu điên trong thôn kia được xử lý ra sao, Bách Phúc Nhi không hề hay biết, bởi vì buổi chiều cha nàng đã dẫn nàng rời đi. Chuyện này ít nhiều có chút đáng tiếc, nàng còn nghĩ sẽ gặp được quỷ.
Vốn định bụng để ngày mai rồi đi, nhưng con ngỗng lớn bị nhốt không biết thế nào lại chạy ra, đuổi theo nàng chạy khắp cả sân, còn làm nàng ngã dúi dụi, suýt chút nữa trầy cả tay. Đứng dậy không nói một lời liền trèo lên xe la. Ngỗng lớn đúng là bắt nạt kẻ yếu, rõ ràng cả đàn ngỗng con và anh trai nàng đi cùng, tại sao không đi đuổi anh nàng?
Thật là chỉ biết ức hiếp nàng, quá đáng ghét.
Nàng quyết định, trở về sẽ phải đi đánh đám ngỗng con kia, đánh không lại ngỗng lớn thì còn bắt nạt không được ngỗng con sao.
Buổi tối cả nhà đều đến ở căn nhà ở phố Trung Hưng. Vừa tới nơi Ngô Cường đã nói quản gia nhà họ Vệ chiều nay mới tới tìm hắn, nhờ nhắn giùm, "Nhà họ Vệ đang có một nhóm người muốn ra tay, hỏi ngươi có hứng thú không."
"Người nào?"
Đường đỏ nấu chín vẫn chưa có, Bách Thường Phú sốt ruột hỏi.
Ngô Cường lắc đầu, "Không nói."
Bách Thường Phú nói ngày mai mau chóng đến xem, Bách Phúc Nhi cũng nói ngày mai nàng muốn đến Càn Nguyên quan, lâu rồi không đến, muốn đi thăm sư phụ hờ của nàng, Văn thị cũng nói muốn đi mua chút đồ. Vậy là cả nhà quyết định nán lại thêm một ngày.
Thấy Bách Phúc Nhi lấm lem, Bách Phương Nhi hỏi nàng bị làm sao vậy. Bách Phúc Nhi sà vào lòng cô cô, kể lể chuyện con ngỗng lớn bắt nạt nàng, "Cô cô, ta đáng thương quá, ngỗng lớn chỉ biết bắt nạt ta, chân ta còn đau nữa, ngồi xe la lại càng đau, hu hu hu ~~~"
Người trong sân dở khóc dở cười, Bách Phương Nhi cười xoa lưng nàng, "Ngươi phải nghĩ thế này, con của người ta đều bị ngươi mang đi rồi, để người ta xả giận một chút coi như xong, tính ra ngươi vẫn là chiếm tiện nghi đó thôi."
Bách Phúc Nhi không phục, "Lỡ chúng nó cứ luôn bắt nạt ta thì sao, sớm muộn ta sẽ hầm chúng nó."
"Được được được, đến lúc đó cười ăn hai bát lớn."
Trương Thanh Thanh cười lấy kẹo cho nàng, "Mau ăn hai cái đi, ăn vào sẽ hết đau."
Bách Phúc Nhi nhận lấy cái kẹo mạch nha hình cún con, chị dâu xem nàng như con nít à, ăn thì có hết đau mới lạ.
Tiểu Thúy Thúy ngẩng đầu nhỏ nhìn ra ngoài một hồi, sau đó đi đến bên cạnh chó đen rồi ngã nhào, "Oa ~~~ chó chó bắt nạt ta."
Mọi người: ...
Chó đen: ...
Giữa thanh thiên bạch nhật lại ăn vạ sao?
Ngô Cường bế nàng lên, "Khuê nữ, con ngã giả quá đấy."
Tiểu Thúy Thúy không để ý, "Đau quá, con ăn kẹo thì hết đau."
Bách Phúc Nhi: ...
Diễn sâu quá vậy?
Mọi người trong sân đều cười ồ lên, Bách Phương Nhi bước tới bế lấy nàng, vỗ nhẹ vào mông nhỏ của nàng, "Không có kẹo, xem con béo thành cái dạng gì rồi kìa."
Lần này Tiểu Thúy Thúy thật sự khóc, diễn đã diễn rồi, kẹo thì không có còn bị ăn hai cái, thật đau lòng.
Buổi tối Bách Nam Tinh trở về nói việc cửa hàng tiến triển rất thuận lợi, hàng hóa đã được chuyển đến, "Bây giờ chỉ cần tính ngày khai trương nữa thôi."
Bách Phúc Nhi cười híp mắt nói với nàng, ngày mai nàng sẽ đến Càn Nguyên quan, đến lúc đó tiện thể hỏi xem có thể mua giấy tiền ở cửa hàng của đạo quán không, Bách Nam Tinh rất vui, "Đạo quán lớn như vậy sợ gì chỉ lấy giấy tiền ở một chỗ, người ta đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng chẳng sao, đừng làm khó dễ."
Chiếm quá nhiều tiện nghi của muội muội, có chút ngại.
Mọi người cười cười nói nói ăn cơm xong rồi đi ngủ. Tối qua Bách Phúc Nhi ngủ không ngon giấc, tối nay thì vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ say. Gần sáng, nàng còn mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Nàng ở một nơi âm u, hai thứ quái quỷ gì đó đang bị đánh, nói cái gì rớt một vật rất quan trọng, bắt bọn chúng bằng mọi giá phải lấy lại cho được. Suốt quá trình nàng đều là một người ngoài cuộc, tỉnh dậy thì cảm thấy hơi khó hiểu. Rớt đồ gì thì liên quan gì đến nàng, có phải nàng nhặt được đồ gì đâu?
Lắc lắc đầu đứng dậy rửa mặt, ăn cơm xong lại mua kẹo mạch nha, bánh phù dung, bánh gạo rang đi Càn Nguyên quan. Bách Ngải Hao đi cùng nàng, vẫn như trước đến phủ trước Càn Nguyên quan, biết sư phụ nàng mấy ngày rồi không vào thành nên liền đi thẳng đến Càn Nguyên quan.
Con la lớn quen thuộc, kéo xe cũng cố hết sức giữ thăng bằng, thế mà Bách Phúc Nhi vẫn thấy đùi đau, trong lòng âm thầm mắng con ngỗng lớn một trận.
Đến nơi mới biết sư phụ nàng đã đi rồi, tiểu đạo đồng đưa cho nàng một bức thư, thư do sư phụ nàng để lại. Trong thư nói sư phụ luyện được đan dược, đây là đan dược mà sư phụ đã hứa với người ta, lần này đi là đi đưa đan dược. Đường xá xa xôi, đại khái phải nửa năm mới về được, dặn nàng đừng quên đến đạo quán cúng dầu đèn.
Khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật, lén trộm đồ đi thì thôi đi, không những không để lại gì cho nàng còn muốn nàng định kỳ cúng dầu, nàng số gì vậy, gặp phải sư phụ người nào cũng chẳng đáng tin cậy.
Đều là động một tí là biến mất.
"Phúc Nhi tiểu sư thúc, đường này chúng ta xin nhận nhé."
Các tiểu đạo đồng vui mừng mang đường đi, tiện thể còn nói thêm: "Phúc Nhi tiểu sư thúc, tỷ có thể ở lại đạo quán vài ngày không? Đạo quán của chúng ta hiện giờ cũng chẳng có ai làm chủ sự."
Bách Phúc Nhi cau mày, "Ý là sao?"
Mấy tiểu đạo đồng như sắp khóc tới nơi, gần đây các bậc trưởng bối trong đạo quán lần lượt ra ngoài hết cả, đạo quán hiện giờ ngoài mấy đệ tử ra thì chẳng còn ai.
Gặp có tín đồ có tiền đến thì họ cũng không biết phải chiêu đãi thế nào.
Bách Phúc Nhi chớp mắt, "Đều đi hết rồi à, nhiều người thế cơ à."
Tiểu đạo đồng gật đầu, "Sư thúc tổ đi trước, rồi sư thúc nối gót theo sau. Có người nói muốn đi lo việc, có người lại nói muốn đi du ngoạn. Phủ thành cuối năm muốn mở một đạo tràng gì đó, tất cả các đạo quán đều phải cử người đi. Thế là cứ thế, đều đi cả rồi."
Bách Phúc Nhi cười gượng, nàng biết mà, sư phụ nàng xem ra vốn không phải người đáng tin cậy, quả nhiên cả tầng lớp cao trong đạo quán cũng chẳng ai đáng tin, nói đi là đi, bỏ lại một cái xác không hồn.
Ôi trời, cơ ngơi to lớn thế này, lại sắp cuối năm, người cầu phúc cũng nhiều, thế mà bỏ lỡ mất cả đống tiền.
"Phúc Nhi, con đến rồi à."
Người vừa tới tên Hữu Đạo, hai mươi mấy tuổi, trông rất có tinh thần. Hắn là đồ đệ của đạo trưởng Vô Vi trong đạo quán, tính ra là sư huynh của Bách Phúc Nhi, thường ngày theo sư phụ phụ trách các việc tế lễ trong đạo quán.
"Sư huynh Hữu Đạo, bây giờ trong đạo quán chắc chỉ có anh là lớn nhất?"
Hữu Đạo bất đắc dĩ, "Thì tạm thời là như vậy. Phúc Nhi, dạo gần đây việc ở đạo quán khá nhiều, con có thể ở lại đây vài ngày được không?"
Bách Phúc Nhi có chút khó xử, cả cái đạo quán đều là đàn ông, mình nàng một cô nương ở lại đây làm gì, nhưng nghĩ lại thì đạo quán không phân biệt nam nữ, ở lại cũng không phải không được.
"Đúng đó Phúc Nhi tiểu sư thúc, cô cứ ở lại đây mấy ngày đi, gần đây ai nấy đều thấy bất an, cô ở lại thì mọi người cũng an lòng hơn."
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng bối phận lại cao, hơn nữa còn có thể một mình ra ngoài tiếp khách kiếm tiền, bản lĩnh cũng không hề nhỏ. Các tiểu đạo trưởng nhất trí quyết định giữ Phúc Nhi tiểu sư thúc của bọn họ lại.
Biết đâu tiểu sư thúc còn có thể dẫn bọn họ đi làm một vài đạo tràng nữa chứ?
Bách Phúc Nhi thấy không thể chối từ nữa đành phải bảo anh trai về nhà mang quần áo tới cho nàng thay giặt. Bách Ngải Hao thấy em gái ở đạo quán cũng được mọi người kính trọng nên không còn lo lắng, hẹn mai sẽ mang đồ đến cho nàng.
Thế là Bách Phúc Nhi tạm thời ở lại đạo quán, ở trong sân nhà sư phụ mình, ngủ trong căn phòng nàng từng ngủ trước đây, còn nhanh chóng thay bộ đạo bào nhỏ, búi lên mái tóc thành một búi tròn nhỏ rồi tung tăng đi tuần tra khắp nơi trong đạo quán.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận