Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 253: Xương Bồ hôn sự định ra (length: 7660)

Trương Thạch Ngọc tự xưng là hắn hôm nay là cậu em vợ, nhà chồng người nên khách khí với hắn, vốn dĩ nhà chồng điều kiện cũng không bằng bọn họ, hắn chị là lấy chồng kém thế, người nhà họ Bách càng phải kính hắn, đâu có hiểu đến cái con bé ranh này dám đối đầu với hắn.
Lúc này quyết định liền không chịu nhịn nữa, xắn tay áo lên liền muốn cùng Bách Phúc Nhi đánh nhau.
"Đang làm cái gì đấy?"
Trương Tiên Ngọc đi qua, thấy em trai mặt mày đỏ bừng bộ dạng, trực tiếp trừng mắt liếc hắn một cái, "Không phải nói muốn dẫn ngải hao với Phúc Nhi đi dạo sao?"
Bách Phúc Nhi xoay người đáng thương hề hề tiến lên kéo tay áo Trương Tiên Ngọc làm nũng, "Tẩu tẩu, ta bị bắt nạt."
"Anh Trương gia nói ta bé nhất, dễ bắt nạt nhất, liền muốn động tay với ta, tẩu tẩu à, người ta đánh không lại hắn."
Trương Thạch Ngọc thực sự không dám tin vào tai mình, cái con bé này chính là vậy đổi trắng thay đen sao?
Vừa rồi cái người xắn tay áo hỏi hắn có thể đánh nhau mấy lần là ai?
Trương Tiên Ngọc liếc xéo Trương Thạch Ngọc, hướng Bách Phúc Nhi cười nói: "Hắn hư như vậy chúng ta không cần để ý đến hắn, ta dẫn ngươi đi chơi nhé, trong nhà có thỏ con, ngươi có muốn đi xem không?"
Bách Phúc Nhi ngẩng đầu cười mỉm nói: "Nhà ta cũng có thỏ, hơn mười con."
"Xì, có gì đáng tự hào?"
Trương Thạch Ngọc tỏ vẻ rất khinh thường, "Chị, dẫn nàng đi xem thỏ nhà ta đi, cho nàng mở mang tầm mắt."
Hơn mười con mà cũng dám ở đây khoe khoang.
Bách Phúc Nhi nháy nháy mắt, "Tẩu tẩu, nhà chị có nhiều thỏ lắm à?"
Trương Tiên Ngọc vốn luôn muốn có một cô em gái đáng yêu, Trương Thạch Ngọc là con trai đã đành, tính tình còn chẳng dễ thương, lại nhìn Bách Phúc Nhi có vẻ hồn nhiên ngây thơ thì trong lòng lại thấy thích, dắt tay cô bé cười nói: "Ta dẫn ngươi đi xem sẽ biết."
Tuy biết Trương gia nhà rất lớn, nhưng thực sự đi vào trong mới hiểu rốt cuộc nó lớn đến mức nào, từ nhà chính đến chỗ nuôi thỏ đi một hồi lâu, đi thẳng đến tường rào bên cạnh, ra khỏi cửa tường rào thì xem như ra khỏi nhà họ Trương, phía sau là hai dãy chuồng thỏ thấp bé, bên trong toàn là thỏ trắng lớn, tính ra hai ba trăm con là có.
"Oa ~~~"
"Nhiều thế!"
Xem cô bé một mặt kinh ngạc, Trương Thạch Ngọc đắc ý hừ một tiếng, "Sao, chưa thấy bao giờ à?"
"Chưa thấy chưa thấy." Bách Phúc Nhi liên tục lắc đầu, "Tẩu tẩu, nhà chị nuôi nhiều thỏ như vậy để làm gì thế?"
Trương Tiên Ngọc cũng không giấu giếm cô bé, "Phân thỏ là thứ tốt đó, dùng tốt có thể làm hoa màu tăng gia sản xuất, nước tiểu thỏ trừ có thể bón tốt còn có thể diệt sâu bọ ngoài ruộng."
Đấy xem như là bí mật trong nhà, nhưng hiện tại hai nhà thông gia, cũng không cần phải giấu diếm.
Bách Phúc Nhi cảm thấy lạ thực, đáng tiếc bên trong sự tình cô bé không hiểu nhiều, nếu để cho cha cô bé biết thì tốt.
Đang nói thì Trương địa chủ dẫn Bách Thường Phú đến, cũng là nói chuyện phân thỏ như thế nào, còn nói: "Cái biện pháp này ta phải bỏ rất nhiều công sức mới nghe được đó, bây giờ cứ vậy nói cho ngươi, ta đủ tốt bụng rồi chứ?"
Bách Thường Phú giờ xem hắn thuận mắt thực, "Ta còn thắc mắc sao sâu bọ ở ruộng nhà ta lại nhiều hơn nhà ngươi, cùng một giống lúa mà thiên ngươi lại thu hoạch nhiều hơn ta chút."
"Nhìn không ra, ngươi còn có chút tài đấy."
Trương địa chủ rất đắc ý, cười đến mức mắt không thấy đâu, "Ngươi nhớ là ta tốt là được, phải nhớ có ơn tất báo đấy."
Bách Thường Phú cười gượng hai tiếng, tỏ vẻ hiện tại lại thấy Trương địa chủ không vừa mắt.
Trương địa chủ tiếp tục nói: "Cái bãi sông ngoài thôn đó, ta cũng đi mua hai trăm mẫu, cũng khai hoang hết rồi, ta nói cho ngươi, chờ sang năm tất cả đều trồng mía...."
Hai người vui vẻ a nói đi xa, Bách Phúc Nhi cười đến cong cả mắt, mọi người đều đang trồng mía, xưởng đường đỏ của nhà chẳng lẽ sắp phải mở rộng quy mô rồi sao.
Chờ trở lại nhà chính Văn thị đang cùng Trương phu nhân thương nghị hôn kỳ, con cái đã lớn, Văn thị mong mau chóng kết hôn, Trương phu nhân thì cảm thấy đầu xuân năm sau thì tốt hơn, không vội.
Bách Thường Phú nói tình hình trong nhà, tóm lại là trong nhà lập tức bận rộn, bọn họ hy vọng Trương Tiên Ngọc có thể mau chóng về nhà, "Một đám chuyện lớn, cha ta còn có các anh trai đều bận cả, cuối năm hội chùa nhiều, không rảnh đâu."
"Việc làm đường đỏ này cũng tùy thời, phải trước đầu xuân mới có thể làm ra hết đường đỏ, không giấu giếm gì các ngươi, cái nồi kia một khi châm lửa thì phải đốt ngày đêm không nghỉ, đến khi nào cây mía biến hết thành đường đỏ thì mới tắt, một ngày mười hai tiếng là một khắc cũng không thể ngừng, ta phải đi trông nom cái đống đó."
"Xương Bồ đám nhỏ cũng phải đi thu mua mía ở khắp nơi, cũng không rảnh đâu."
"Ta còn trông chờ tiên ngọc gả tới thì có thể gánh vác một đám việc còn lại, coi như sổ sách, xem hàng xuất, đây là việc lớn."
Hắn vừa nói vậy Trương địa chủ đã thấy cả một khung cảnh tiền bạc cuồn cuộn kéo đến, lập tức gật đầu cái rụp, "Ta thấy được, nghe nói đường đỏ nhà ngươi làm ra mấy ngàn cân rồi hả?"
Bách Thường Phú gật đầu, "Nhờ phúc của nhà ta và Phúc Nhi, nhà họ Vệ, họ Lâm, huyện lệnh đều đặt mấy ngàn cân, nói là có bao nhiêu đều đặt hết, chúng ta còn định bán lẻ một ít."
Trương địa chủ đôi mắt nhỏ lóe sáng, vô cùng kích động, tiên ngọc nhà hắn qua đó nhưng là quản lý việc cấp bách nhất, tiếp xúc toàn người mà hắn muốn nịnh bợ còn không nịnh được.
Chuyện tốt a, thế này còn hơn gả vào cái nhà cao cửa rộng bị nhốt trong hậu viện nhiều.
Đồng ý!
Trương phu nhân sau khi nghe Bách Thường Phú nói vậy cũng không phản đối nữa.
Cả nhà ăn cơm tối ở nhà Trương địa chủ mới về, về nhà Văn thị liền kể tường tận cho Lý bà nghe, "Ngày cưới định vào hai mươi tám tháng mười một, gả tới một tháng sau là ăn tết."
"Năm nay mía trồng hơi muộn, đoán chừng phải hơn một tháng mới có thể thu hoạch, ý cha của Phúc Nhi là khai lò vào đầu năm mới, đồ đạc cũng bắt đầu vận chuyển đến rồi, cái bếp còn hai ngày nữa có thể làm xong, đến lúc đó đốt thử trước xem sao."
Lý bà tính ngày cũng thấy được, "Hai mươi tám là được rồi, đến tháng chạp cha của con sẽ bận, trong nhà nhiều người cũng tốt, chỉ là phải nói rõ ràng cho người ta biết, về nhà nghỉ ngơi được chẳng bao lâu đâu."
Văn thị nói, "Đều nói rõ rồi."
"Nương, đến tháng chạp chúng ta mời các cậu đến, đến lúc đó nói chuyện mía như thế nào."
Nàng nói cậu là anh em của mẹ ruột Lý bà, Lý bà không có lý gì mà không đồng ý, "Nhưng phải dặn lão nhị, đường đỏ nhất định phải nấu thành công."
Gây dựng cả một cơ ngơi lớn như vậy, nếu không thành thì phá nhà cũng không đủ đền.
Văn thị cười cười, "Trong lòng anh ấy hiểu mà, nói là chờ mía gần đến ngày thu hoạch thì trong nhà nấu thử hai nồi xem sao."
Đúng lúc mẹ chồng nàng dâu đang nói chuyện thì thôn trưởng hùng hổ chạy đến, biết Bách Lý Huy đi bãi sông liền hùng hổ bỏ đi, đại bồ tát ơi, nhà họ Bách muốn làm xưởng làm tiền giấy mà sao hắn lại không biết tin gì vậy?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận