Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 483: Tiểu thúc chính miệng nói yêu cầu cưới ngươi (length: 8289)

Hai vị thím cãi nhau một hồi, đem ý tưởng trong lòng mình nói rõ ràng, Vệ lão phu nhân nghe không lọt tai, vốn dĩ bà đã thấy không thoải mái, bây giờ càng khó chịu hơn, còn bực bội nữa.
Việc cháu trai bà cưới ai không cưới ai, nạp thiếp hay không liên quan gì đến bọn họ?
"Đạo lý là người lớn không nên quản chuyện phòng the của con cháu, người ta vợ chồng son hạnh phúc vui vẻ qua ngày, chúng ta làm người lớn phải vui mừng, gia đình hòa thuận thì mọi sự hưng vượng, sao cứ phải làm gà bay chó chạy?"
"Cái gì mà gia nghiệp, năm xưa ta gả vào đây Vệ gia có gia nghiệp gì đâu? Tiền đồ con cháu không cần nhiều, một hai đứa là đủ, quản lý gia nghiệp cũng đâu phải người đông là được, đến lúc chúng ta lũ người già này hai chân nhắm mắt, dù hưng thịnh hay suy tàn thì cũng có quản được nữa đâu."
"Các ngươi cứ thích lo chuyện bao đồng, người lớn tuổi chúng ta nên bớt lo chuyện của con cháu đi, phải biết nhiều lời thì người ta ghét, nhiều việc thì người ta chán, tốt nhất là không nói gì cả, cả nhà thuận hòa mới tốt."
Hai vị thím nghe vậy không vui, hóa ra là chê bọn họ lo chuyện bao đồng à?
Vừa định lên tiếng, Vệ lão phu nhân đã nói, "Đều là phụ nữ với nhau, đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ xem, ai muốn lúc mình mang thai vất vả chồng lại nạp thiếp? Chuyện nhà người khác ta không can thiệp, nhưng Vệ gia ta không thể có chuyện khiến người ta phỉ nhổ như vậy được."
"Đừng nói chúng ta những người lớn tuổi không có ý đó, cho dù Vân Tinh tự mình muốn cũng không được, người có hiểu lễ nghĩa không thể làm chuyện như vậy."
Lý bà vừa đến đúng lúc nghe được mấy lời này, đảo mắt nhìn hai vị thím đã hiểu ra cơ sự, cười bước vào, "Có phải ta đến không đúng lúc không?"
"Đúng lúc lắm đấy."
Vệ lão phu nhân vội tươi cười, sợ Lý bà nghe được mấy lời vừa rồi mà hiểu lầm nên cười nói: "Nhanh vào ngồi đi, vừa rồi chúng tôi đang nói chuyện nhà nọ trong thành mới phất lên được đã quên mất mình là ai, quay đầu liền bày vẽ nạp thiếp, kết quả không lâu thì gia bại sản, thiếp cũng chạy mất."
"Hai vị thím còn nói nhà mình không thể làm loại người như vậy, càng phải cẩn trọng hơn mới được."
Hai vị thím ngượng ngùng, chỉ có thể gật đầu nói ý là như thế.
Lý bà không vạch trần, gật đầu tán thành, "Phồn vinh thì không dễ mà suy tàn thì nhanh lắm, người lớn trong nhà phải vững vàng vào thời khắc mấu chốt thì mới giữ được phú quý lâu dài."
Vệ lão phu nhân đồng tình gật đầu, về điểm này thì bà rất bội phục Bách gia, Bách gia nhờ vào mía mà một sớm giàu có, mấy năm qua tích lũy tiền tài không ít, người nhà trên dưới đều rất ổn thỏa, không ăn chơi trác táng cũng không nạp thiếp, quả là hiếm có.
Hai bà lão bàn về vấn đề tam quan một cách vui vẻ, còn Bách Phúc Nhi đang sờ bụng Tần Chước Chước, Tần Chước Chước có ý tưởng kỳ lạ, cảm thấy Bách Phúc Nhi chắc chắn có đạo hạnh thâm hậu có thể sờ biết nam hay nữ, nhất định phải bảo nàng thử một lần.
"Thế nào?"
Bách Phúc Nhi ra vẻ nghiêm túc gật đầu, "Rất có sức lực, có thể thấy là rất khỏe mạnh."
Tần Chước Chước phì cười, "Ngươi chẳng phải là đồ đệ của đạo trưởng Vô Biên sao, còn là đồ đệ của Cổ đại nhân, chẳng lẽ không học được chút bản lĩnh nào sao?"
Về điểm này Bách Phúc Nhi rất bất lực, hai tay xòe ra thành khẩn nói, "Ban đầu ta là đồng tử tiên nương của bà ta, học dở dang, những thứ quan trọng bà ta không dạy cho ta."
"Ta còn từng học xử lý tang sự, học được một đống lý thuyết, nhưng vì ta sợ quá nên bỏ dở nửa chừng."
"Sư phụ Vô Biên thu nhận ta vì thấy ta sắp đi vào con đường tà đạo nên muốn dẫn ta vào chính đạo, cũng từng muốn truyền thụ bản lĩnh cho ta, nhưng ta lại sợ hãi không dám nửa đêm đến nghĩa địa, thậm chí nửa đêm không dám ra khỏi nhà, chuyện này không giải quyết được nên chỉ có thể nhờ vào sư phụ cho các loại bùa và đồ chơi mà sống qua ngày."
"Còn về sư phụ Cổ của ta, ông ấy thì tốn tâm sức truyền dạy cho ta bản lĩnh, nhưng ta chỉ học được cách xem thiên tượng, xem trời mưa hay có nắng thôi, còn về xem số phận và vận mệnh thì không có duyên với ta."
Tóm lại nàng học thì nhiều mà lại tạp nham, thứ gì cũng biết một chút mà không tinh thông thứ gì.
Cho nên, nàng mới vứt đi cái mác gái trọng sinh, người ta không có sư phụ chỉ cần dựa vào một quyển sách cũng có thể học hết, đoán mệnh cho người ta như máy quét, liếc mắt một cái là thấy hết tâm can người ta, thế mà nàng lại tụt lại phía sau.
Đương nhiên, trừ việc làm đường ra.
Tần Chước Chước trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể tin nổi, "Ta thấy ngươi rất thông minh mà, sao lại vậy. Không có duyên với ngươi?"
Bách Phúc Nhi cầm một miếng kẹo bí đao cắn một miếng, "Thật ra không phải tại ta quá đần, mà do hai ông sư phụ kia không đáng tin cậy, một ông thì thỉnh thoảng lại không biết đi đâu, còn một ông thì đôi khi một năm cũng không thấy xuất hiện, ta đây học được nửa vời thế này đã là giỏi lắm rồi."
Đúng, là vậy đấy!
Đều do sư phụ không đáng tin cậy, ngẫu nhiên xuất hiện một chút đều là để nói tiền, bóc lột nàng.
Tần Chước Chước chớp mắt, bật cười, "Thế thì không trách được ngươi."
Thành công đổ tội cho hai sư phụ, Bách Phúc Nhi cười nói, "Bụng ngươi to như vậy, chỉ có thể sinh ở đây thôi, sau đó ở cữ mới có thể trở về được?"
Tần Chước Chước gật đầu, "Cũng may ở đây cái gì cũng có, không sao."
Nói rồi nàng nháy mắt với Bách Phúc, "Nghe nói lúc chú út trở về đúng lúc là lúc ngươi bị bắt đi, chú vừa bước vào cửa đã nghe tin này, không uống nổi một ngụm nước đã đi nha huyện giúp tìm ngươi, cả đêm không ngủ."
"Có thể thấy chú út lo cho ngươi đấy."
Bách Phúc Nhi che trán, biết ngay nàng sẽ nhắc đến chuyện này, "Chúng ta hai nhà cũng xem như quen biết, có lẽ người ta giúp tìm cũng là vì phép lịch sự thôi?"
Tần Chước Chước không đồng ý, "Nếu thật là vậy thì phái người đi nha huyện hỏi thăm, ngủ một giấc ngon lành rồi hôm sau đi tìm chẳng phải tốt hơn sao?"
"Ta nói cho ngươi nghe, chú út sau khi từ chiến trường trở về đã nói thẳng là muốn cưới ngươi."
Kẹo bí đao trên tay Bách Phúc Nhi rơi cả xuống, "Thật hay giả vậy?"
Chẳng lẽ lại là một tên cuồng bị ngược đãi, bị nàng đánh mà thành tật?
"Chuyện này ta có thể nói bậy sao?"
Tần Chước Chước cảm khái, "Chú út tự mình nói, ta nghe rành rành, lần này về là vì chuyện đó, nếu không thì ngươi nghĩ với cái tính tình của chú, chú ấy sẽ muốn trở về hoành tráng sao?"
"Chẳng phải là đi thị sát quân đội sao?"
"Đó là tiện đường thôi." Tần Chước Chước nghiêm túc nhìn nàng, "Ý của chú út thì ta nói cho ngươi biết rồi, nhưng chuyện này không phải là ép buộc ngươi, mặc dù cả nhà ta đều rất mong ngươi có thể gả vào, nhưng cũng muốn ngươi tự nguyện."
"Chuyện này chúng ta cũng không hề nói với ai, lo lắng ảnh hưởng đến ngươi, nếu như ngươi thật sự không muốn thì tình cảm của hai nhà chúng ta vẫn vậy thôi."
Bách Phúc Nhi ôm mặt, trong lòng phức tạp vô cùng, "Để ta quay về tự mình hỏi một chút."
Chuyện này trốn cũng không được, sinh ra trong cái thời đại này cũng không có chuyện tự do yêu đương, ở chung dần dần để hiểu nhau lại càng không được chấp nhận, đa phần các cô nương đều là mù hôn câm gả, hai nhà so sánh điều kiện rồi hai bên gặp mặt một lần xem tướng mạo đối phương ra sao.
Gặp người đau con thì còn có cơ hội cự tuyệt, nếu cha mẹ thấy tốt thì đến cả cơ hội cự tuyệt cũng không có, thậm chí cả cơ hội gặp mặt cũng không.
Nàng đến đây cũng chẳng có gì đặc biệt, nghĩ chuyện khác người cũng chỉ là mơ mộng thôi.
Ai, phiền não của người bình thường nhiều quá đi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận